Ba con Nguyên Thú im lặng hồi lâu, chẳng ai nói với ai tiếng nào. Ngoại trừ mãng xà sắc cam chưa thể sử dụng ngôn ngữ nhân loại ra thì Minh Tuấn và ong chúa như đang chiến tranh lạnh. Ong chúa lên tiếng trước:"Có vẻ tất cả chúng ta đều đã an toàn. Vậy ta xin phép rời đi." Minh Tuấn đáp ngay:"Khoan! Ngươi định không trả ơn cứu mạng của ta sao?" "Cần gì ta phải trả? Ta còn hận ngươi thấu xương đây này.", Phệ Tu Phong lạnh lùng mở miệng. "Sao ngươi thù dai thế nhỉ? Ta đã giải thích rằng ta không cố ý mà. Ngươi thê thảm như thế là do ngươi chứ? Sao cứ một mực đổ hết lên đầu ta?", Minh Tuấn cau mày không vui. "Hừ!", Phệ Tu Phong mặc dù hiểu trong lời của người thanh niên tóc đỏ có ý đúng nhưng nó chả thèm quan tâm, vẫy vẫy đôi cánh suy nhược lảo đảo bay đi. Bịch! Chưa được bao xa, tầm mươi mét, ong chúa rơi từ trên không xuống như bịch muối vô hại. Trận chiến vừa qua Phệ Tu Phong đã sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng thân thể cho phép dẫn tới suy kiệt trong thời gian dài là điều hết sức bình thường. "Ngươi chưa khỏe hẳn đâu. Nghỉ ngơi chút đi. Ta có chuyện muốn bàn với ngươi.", Minh Tuấn nhàn nhạt nói, xong rồi chậm rãi nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện. Phệ Tu Phong chẳng hỏi chẳng rằng tìm một chỗ đẹp đẹp tĩnh dưỡng. Mãng xà lại không thèm để ý đến con ong kia, trong mắt nó chỉ có Minh Tuấn, nó quấn thành vòng tròn quanh hắn như thủ hộ cho chủ nhân. Chẳng biết qua bao lâu, ba con Nguyên Thú đều có tiến triển tốt về mặt lực lượng lần thân xác. Lúc này, Minh Tuấn chủ động hướng Phệ Tu Phong, nói: "Ta muốn bàn một chuyện với ngươi. Chuyện này đều mang tới lợi ích cho hai ta." Phệ Tu Phong từ chối ngay:"Ta không thích hợp tác cùng ngươi." Người thanh niên nhếch miệng, dường như đã đoán trước phản ứng đầu tiên của ong chúa là vậy, nói tiếp: "Ngươi muốn tiến cấp thành Nguyên Hoàng không?" Ong chúa nheo mắt:"Vào chính đề đi, đừng úp úp mở mở thế nữa." Minh Tuấn trêu tức:"Ta tưởng ngươi không thích hợp tác cùng ta." Phệ Tu Phong hừ một cái:"Ta còn phải xem xét chuyện ngươi muốn hợp tác là gì đã." "Được! Ta sẽ hỗ trợ ngươi đột phá Nguyên Hoàng. Sau khi thành Nguyên Hoàng thì ngươi phải đưa ta ra khỏi đây. Thế nào? Lời quá phải không?", Minh Tuấn nói luôn mục đích của mình. Phệ Tu Phong hơi suy nghĩ một chút, đáp:"Làm gì ta lại được lợi nhiều thế? Hẳn ngươi đã chuẩn bị thứ gì đó rồi." Ong chúa quả thật rất thông minh, không vì lợi ích đối phương đặt ra mà u muội trí óc. "Tất nhiên.....", Minh Tuấn bật cười ha ha, đem toàn bộ tác dụng và tác hại của Thi Tâm Thảo giải thích một lần. "Biết ngay! Ngươi làm sao lại tốt tính thế chứ?", ong chúa cười nhạt. Minh Tuấn phủ nhận:"Sai rồi! Ta chỉ tốt với những thê tử, những người thân xung quanh mình." Ong chúa trợn tròn mắt:"Ngươi cũng có thê tử?" "Đương nhiên! Thê tử ta vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.", Minh Tuấn tự hào vỗ ngực. Ong chúa bĩu môi tỏ vẻ khinh thường. Minh Tuấn dùng giọng nghiêm túc: "Ý ngươi sao? Đồng ý hay không? Hãy suy nghĩ cho kỹ." Phệ Tu Phong vuốt cằm:"Ngươi có chắc là khử được hết tác dụng phụ của Thi Tâm Thảo không?"
Hắn đáp chắc nịch:"Chắc chắn! Ngươi yên tâm đi. Ta không lừa ngươi đâu." Ong chúa hỏi:"Ngươi có gì để ta tin tưởng ngươi?" Hắn nói:"Chỉ bằng việc ta cứu ngươi. Nếu không, ta có thể giúp mãng xà tiến cấp Nguyên Hoàng. Đừng quên mãng xà còn ưu tú hơn ngươi nhiều, lại sở hữu lực lượng đặc biệt - Man khí. Man Linh Đại tinh chiến vượt cấp cùng Man Vương Sơ tinh. Ngươi làm được chăng?" Người thanh niên tóc đỏ khai sáng cho Phệ Tu Phong một chút kiến thức về các loại khí trên Đại Lục, gồm Nguyên khí, Đấu khí, Man khí, Hồn khí,.... Man khí áp đảo Nguyên khí, chứng tỏ mãng xà sắc cam có thiên phú hơn hẳn Phệ Tu Phong. Ong chúa gật đầu:"Ta tin ngươi! Vậy bao giờ thì thực hiện đây?" Minh Tuấn cười cười:"Không cần vội! Ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi. Khi trạng thái của ngươi ổn ổn rồi chúng ta bắt đầu." Mãng xà sắc cam thấy cuộc đàm luận đã xong thì vội vàng kêu kêu vài tiếng. Ý là muốn người thanh niên tóc đỏ đưa nó theo cùng. Nó cũng chẳng thích ở lại nơi tăm tối này nữa, quan trọng hơn là không có hắn ở đây. Minh Tuấn xoa xoa đầu rắn hết sức thân mật, giọng điệu ôn hòa:"Đừng lo lắng! Ta sẽ mang ngươi theo." Mãng xà nghe được câu đó, sự vui mừng chẳng giấu nổi trong mắt, đầu rắn càng cọ sát vào má người thanh niên như nịnh như nọt. Phệ Tu Phong và mãng xà tịnh dưỡng thể xác. Minh Tuấn lại bận rộn với việc luyện dược. Đến khi ong chúa cùng con rắn trở về trạng thái sung mãn thì Minh Tuấn cũng đột phá cảnh giới Dược Giả. Từ Dược Linh Sơ tinh lên Dược Linh Trung tinh có khả năng luyện chế dược phẩm đẳng cấp Linh Phẩm Trung tinh. Tiến bộ trên con đường Dược Giả của Minh Tuấn khá nhanh hoàn toàn nhờ vào lượng kiến thức sâu rộng mà hắn tích lũy vạn năm trước. Nói hắn kế thừa những kinh nghiệm và vốn kiến thức của ông nội cũng không hề ngoa. Lau mồ hôi trên chán, nuốt gần chục viên đan dược vừa luyện chế, hắn nhìn sang Phệ Tu Phong: "Chúng ta bắt đầu thôi chứ hả?" Phệ Tu Phong mở miệng:"Được!" "Tốt! Ăn cây này đi!", hắn ném tới một gốc Thi Tâm Thảo. Gốc Thi Tâm Thảo đó phẩm cấp là Vương Phẩm Đại tinh, cao hơn cảnh giới Phệ Tu Phong nhất bậc. "Sao không đưa thẳng gốc Hoàng Phẩm Sơ tinh?", Phệ Tu Phong thuận miệng hỏi. "Ta sợ ngươi chẳng trụ nổi dẫn tới bạo thể.", hắn giải thích. Phệ Tu Phong không vui vì tên kia dám đánh giá thấp năng lực của mình. Nó há miệng, một ngụm nuốt xuống Thi Tâm Thảo - Vương Phẩm Đại tinh. Ngay khoảnh khắc đấy, Thi Tâm Thảo liền bị hòa tan, oán khí đen xì gào thét lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, khắp mọi tế bào trên thân Phệ Tu Phong, kinh mạch cưỡng ép nở rộng, tu vi từ từ gia tăng. "Ta cảm nhận được rồi. Ta cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn đang chảy trong người ta.", Phệ Tu Phong vừa hưng phấn vừa đau đớn hét vang. Ầm! Một tiếng nổ vang, uy áp do Phệ Tu Phong tỏa ra đã mạnh hơn rất nhiều nghiền nát vài tảng đá lớn, cho thấy nó sắp đột phá cảnh giới Nguyên Vương Đại tinh. Giây kế, Phệ Tu Phong chợt gầm thét dữ dội, lực lượng hùng hậu tuôn trào như nước: "Ta....rốt cuộc thành công tấn cấp Nguyên Vương Đại tinh. Nếu ta gặp lại con Toản Địa Giáp kia thì há lại sợ nó, há lại để nó truy sát?" Thiên phú ong chúa khá tốt, Nguyên Vương Đại tinh chiến với Nguyên Vương Cực tinh nên nó lúc này cực kỳ tự tin có thể đấu ngang tay cùng Toản Địa Giáp. Đáng tiếc, Toản Địa Giáp đã chết rồi. Minh Tuấn bước đến, cất tiếng:"Chúc mừng người tiến cấp. Ta sẽ giúp ngươi trừ khử tác dụng phụ."
Nói xong, Viêm Thú Thánh Diễm hừng hực tiến ra ngoài, phút chốc bao trùm toàn bộ Phệ Tu Phong. Ong chúa không phản kháng vì biết Minh Tuấn sẽ không giở trò. Nếu hắn tính lấy mạng nó thì đã làm khi nó còn bất tỉnh nhân sự rồi. Vì sao hắn không tự mình luyện hóa Thi Tâm Thảo ư? Vì hắn chưa đủ khả năng bởi trong sáu nhánh Thi Tâm Thảo mà hắn sở hữu thì phẩm cấp thấp nhất cũng là Vương Phẩm Đại tinh. Hãy thử tưởng tượng, Đại Nguyên Sư Cực tinh ăn một cây Thi Tâm Thảo - Vương Phẩm Đại tinh, sẽ như thế nào? Chắc chắn nháy mắt nổ banh xác. Hắn tuy trời sinh thiên phú tuyệt đỉnh, Đại Nguyên Sư Cực tinh tiêu diệt Nguyên Vương Sơ tinh nhưng chưa phải nghịch thiên quá mức. Viêm Thú Thánh Diễm luồn lách qua các lỗ chân lông, tiến vào kinh mạch ong chúa thiêu đốt oán khí tụ thành từng cục từng cục đen bám chặt thành kinh mạch ngăn cản sự vận chuyển Nguyên khí. Ấy vậy, dù là Thánh Hỏa tuy nhiên tu vi Minh Tuấn chưa cao nên chưa thể triệt tiêu hết oán khí trong tức khắc mà phải thiêu đốt dần dần. Ước chừng ba ngày, Minh Tuấn hoàn toàn khử bỏ oán khí kết tủa trong kinh mạch Phệ Tu Phong. Song hắn cũng hết năng lượng luôn. "Tiếp nào!", hắn đưa cho Phệ Tu Phong cây Thi Tâm Thảo nữa - Vương Phẩm Cực tinh, đồng thời ăn đan dược hồi Nguyên khí do chính tay mình luyện chế. Đại Nguyên Sư Cực tinh phục dụng Linh Phẩm Trung tinh, tuy kém xa Đại Nguyên Đan - Vương Phẩm Cực tinh, nhưng cũng đưa đến tác dụng tốt hơn bình thường gấp mấy lần. Phệ Tu Phong luyện hóa cây Thi Tâm Thảo thứ hai, tu vi tăng lên Nguyên Vương Cực tinh. Minh Tuấn thực hiện quá trình giải trừ tác dụng phụ. Lần này tốn tới hơn một tháng thời gian, phải nốc gần năm mươi viên đan dược Linh Phẩm Trung tinh hồi sức. "Lần thứ ba! Đột phá Nguyên Hoàng....cẩn thận!", Minh Tuấn giao nhánh Thi Tâm Thảo - Hoàng Phẩm Sơ tinh. Hắn không dám đưa luôn nhánh Hoàng Phẩm Sơ tinh vì sợ Phệ Tu Phong chịu chẳng nổi oán khí khổng lồ mà dẫn đến kết cục như Toản Địa Giáp. Hắn chọn cách giúp ong chúa thăng từng cấp một, chậm nhưng chắc và khả năng thành công cao. Thi Tâm Thảo vừa xuống bụng, oán khí dồi dào cô đọng như nước thẩm thấu khắp mỗi một lỗ chân lông. Mắt, miệng, tai bốc khói đen xì, cả người nó trướng căng như sắp nổ tung vậy. Phệ Tu Phong muốn hét thảm nhưng chẳng thể hét được. "Cố lên! Ngươi phải đột phá Nguyên Hoàng!", Minh Tuấn ở một bên động viên cổ vũ, trong mắt xuất hiện vẻ chờ mong. Phệ Tu Phong nhìn vào đôi mắt kia chẳng hiểu sao lại thấy rung động. Bởi nó cảm giác sự quyết tâm, sự kiên định, sự từng trải phong trần, sự thê lương từ đôi mắt đó. Ong chúa tự hỏi rằng một kẻ trông qua mới mười tám, mười chín tuổi sao có thể ẩn dấu nhiều cảm xúc trong con mắt quá vậy? Vốn sống của Minh Tuấn vượt qua Phệ Tu Phong quá nhiều. Vô thức, nó như được truyền thêm động lực càng mong muốn tiến cấp tới cảnh giới Nguyên Hoàng. Cắn chặt cái càng, gồng siết kinh mạch, Phệ Tu Phong gia sức khống chế oán khí và luyện hóa oán khí thành Nguyên khí. Ầm! Áp lực nặng nề trấn xuống khiến đại địa bật tung, vô số vết rạn nứt lan tràn, kình phong ầm ầm thổi quét, rất nhiều cái cây bật gốc. Minh Tuấn cùng mãng xà sắc cam phải chạy tít ra xa để tránh bị uy áp nghiền chết. Tu vi Phệ Tu Phong một lần nữa tăng tiến tiệm cận Nguyên Hoàng. Phụt! Lực lượng khủng bố tàn phá từ bên trong làm nó phun vài ngụm máu tươi, kinh mạch dãn nở liên tục và đột ngột khiến ong chúa phải chịu nỗi đau khó viết thành văn. "Ta.....ta.....nhất định đột phá thành công.....", ong chúa quyết không để mình mất đi cơ hội ngàn vàng, kiên định mà bật ra từng chữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]