Tại một cái hang khá nông tối đen như mực, con rắn màu cam vô lực nằm cuộn tròn, các vết thương trên thân vẫn không ngừng chảy máu trông rất thê thảm.
Minh Tuấn xem xét hồi lâu quyết định lấy một viên đan dược nhép vào miệng mãng xà. Chính là Đại Nguyên Đan. Hắn còn viên nữa phòng thân cũng là viên cuối cùng rồi.
Dược hiệu hòa tan nhanh chóng lan tràn tới mọi ngóc ngách, các vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại.
Chớp mắt, mãng xà liền lành lặn về thân thể nhưng vẫn chưa tỉnh vì linh hồn bị thương tổn khá nghiêm trọng.
"Đành phải đợi vậy.", Minh Tuấn lẩm bẩm một câu, ngồi xếp bằng tại chỗ, nhắm mắt an dưỡng điều chỉnh khí tức.
Thời gian chầm chầm nhẹ trôi trong vô thanh vô thức.
Dưới vực sâu âm u và lạnh lẽo, chẳng biết qua bao nhiêu lâu, Minh Tuấn mở song nhãn, tinh thần sảng khoái, Nguyên khí dồi dào. Hắn đã phục hồi sau trận chiến.
Cùng lúc đó, mãng xà cũng tỉnh lại, ánh mắt ngơ ngác quan sát mọi thứ xung quanh.
"Linh hồn ngươi thật mạnh đấy.", người thanh niên hướng mãng xà mà khen.
Khả năng tự chữa thương hồn của con rắn sắc cam khiến hắn phải cảm thán không thôi. Tuy nhiên nó vẫn còn khá yếu.
"Ta ở lại đây với ngươi thêm lúc nữa. Khi nào ngươi ổn ổn ta sẽ rời đi.", hắn cười nói rất thoải mái hoàn toàn chẳng để ý đến trận chiến xảy ra mới đây.
Mãng xà rung động, tự nhiên trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm áp. Ấm áp về cách đối xử ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viem-than/1038995/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.