🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ong chúa cắn chặt cái càng đen phần miệng, nội tâm đau khổ cùng người thanh niên tóc đỏ rời đi bỏ lại bầy ong đang bị Toản Địa Giáp ra sức tàn sát.
Với sức mạnh Nguyên Vương Cực tinh, nháy mắt con vật đen kia diệt đi nửa đàn ong, liên tục là những đợt pháo bông màu máu đỏ thẫm nổ trên không trung.
Hai trăm con ong hợp sức có thể đánh bại cả Nguyên Vương Sơ tinh, đáng tiếc lại quá nhỏ yếu trước một Nguyên Vương Cực tinh, chênh lệch về mặt sức mạnh rất lớn.
"Toản Địa Giáp! Đợi đấy! Ngày nào đó ta nhất định lấy mạng ngươi cúng tế các huynh đệ của mình.", ong chúa nghiến răng ken két, hận ý như bắn thẳng lên mây xanh.
Minh Tuấn cũng biết ong chúa không lỡ làm vậy, tuy nhiên nếu không chạy thì tất cả phải nằm xuống tại nơi đây.
Ong chúa và bầy ong đều được sinh từ một mẹ, đều là máu mủ với nhau, đùm bọc nhau chống lại kẻ thù, tình cảm thân thiết gắn kết cực kì. Bây giờ, bầy ong hy sinh, ong chúa không xót xa sao?
Mỗi thế hệ Phệ Tu Phong chỉ có duy nhất một con cái còn toàn con đực. Con cái lên làm ong chúa, lãnh đạo bầy ong, con đực trở thành thuộc hạ dưới trướng.
Vòng đời Phệ Tu Phong chúa lại sinh sản một lần bởi sau sinh chẳng bao lâu sẽ chết, thân xác trở thành chất dinh dưỡng cho đời ong chúa tiếp theo. Đó là lý do ong chúa luôn có tu vi cao hơn rất nhiều so với các con ong khác.
Đến mùa sinh, ong chúa tuyển chọn một con ong đực mạnh mẽ nhất để giao phối, sau đó cả đàn sẽ thành thức ăn đại bổ cho ong chúa nuôi bào thai. Phương thức duy trì nòi giống rất tàn nhẫn.
Như đã biết, Nguyên Thú đến Nguyên Vương có thể hóa hình nhân loại, có thể quan hệ khác loài và Phệ Tu Phong cũng chẳng ngoại lệ.
Từng có nhiều ong đực vì không muốn chết, quan hệ với loài khác, nhưng con vừa chào đời thì tử vong ngay.
Ong chúa đỡ hơn, có khả năng kết thai song tỷ lệ cực kì thấp, khoảng một phần một triệu. Tức là làm chuyện ấy một triệu lần may ra được một lần mang thai.
Phệ Tu Phong gần như chỉ sinh sản được với cùng loài. Đã thế số lượng cá thể trên khắp Đại Lục cực kì ít.
Đàn Phệ Tu Phong này bị diệt hết con đực thì cũng giống như diệt cả đàn vậy.
Những điều trên Minh Tuấn đã tìm hiểu qua trong thư tịch rồi. Hắn thầm thở dài một hơi, cảm thấy thương tiếc với đàn ong và đồng cảm với ong chúa khi rơi vào hoàn cảnh tương tự mình.
Minh Tuấn và ong chúa dứt khoát quay người lao vọt đi.
"Chạy được sao?", Toản Địa Giáp cười lạnh, nó vẫn luôn để mắt tới hai kẻ kia.
Nguyên khí vận chuyển khắp thân, cơ thể đen xì lấy tốc độ nhanh nhất bắn đến như một quả tên lửa, chi trước vào thế, chuẩn bị xuất trảo vồ chết người thanh niên tóc đỏ và khống chế ong chúa.
Minh Tuấn nhếch miệng:"Bọn ta chạy ngươi cản không nổi."
Hắn truyền Viêm Thú Thánh Diễm vào trong hạt châu xanh dương, phút chốc, hạt châu chuyển sang màu đỏ pha đen và rất nóng, Nguyên khí thì tiêu hao chín thành.
Minh Tuấn hướng về phía sau ném mạnh hạt châu.
Phừng! Bùm!
Hạt châu nổ tung, năng lượng Nguyên Vương Cực tinh bạo tạc kèm theo đó là hỏa diễm mang nhiệt độ khủng bố bao trùm cả một vùng khá rộng.
"Aaaaa....lửa gì đây?", Toản Địa Giáp kêu lên đau đớn, ánh mắt biến sắc.
Lân giáp tưởng chừng cứng rắn của nó bị Viêm Thú Thánh Diễm đốt cháy đến rơi cả vảy, máu tươi chảy ra.
Vụt!
Ong chúa nhân cơ hội phóng cây kim bóng loáng to đùng.
Phập!
"Aaaaa.....khốn nạn!", Toản Địa Giáp hét to, nghiến răng ken két bởi chỗ chảy máu có cây cọc sắt cứng nhọn ghim rất sâu vào thịt, tu vi chầm chậm thụt lùi.

Phực!
Nó nhanh chóng nhổ cây cọc ném sang bên cạnh, vội vàng tiến lên trước. Nhưng trong tầm mắt của nó đã chẳng còn thân ảnh nào nữa rồi, tất cả chỉ là rừng cây lá kim dựng đứng và không gian tăm tối.
"Chúng chạy rồi! Đáng chết! Đừng để ta gặp lại các ngươi.", Giận dữ dâng trào, Toản Địa Giáp trút hết vào những con ong thành viên còn sống rồi mới chui xuống lòng đất.
Xào......xoạc! Xào......xoạc! Xào.....xoạc!
Minh Tuấn bộ hành, ong chúa phi hành, cả hai cắm đầu cắm cổ mà chạy thoát thân, đến khi cảm thấy an toàn mới dừng.
"Tý chết! Con Nguyên Thú kia quá mạnh so với thực lực của ta bây giờ.", hắn tựa lưng lên thân cây, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ong chúa thì nhìn chằm chằm người thanh niên tóc đỏ bằng con mắt đầy sự kích động:
"Không ngờ ngươi có thủ đoạn giữ mạng lợi hại như vậy!"
Ong chúa không dám tưởng tượng nếu Minh Tuấn dùng hạt châu vừa rồi với mình thì kết quả sẽ ra sao nữa.
"Ngươi tin ta chưa? Ta đã bảo không muốn đánh nhau mà.", hắn mở miệng.
Vừa rồi hắn phải vận dụng tới bí pháp ông nội truyền lại mới bảo toàn được cái mạng nhỏ.
Cái kiểu phong ấn công kích vào một thứ gì đó rồi đưa cho người khác phòng thân quả thực chẳng hiếm gặp.
Dựa trên điều này, ông nội hắn đã nghiên cứu ra một bí pháp rất hay đó là biến đổi bản chất năng lượng phong ấn thành lực lượng bản thân đang có.
Hạt châu phong ấn Đấu khí của Đấu Vương Cực tinh, Minh Tuấn chuyển thành Nguyên khí, từ đấy đưa được Viêm Thú Thánh Diễm vào luôn. Nhờ vậy mới có thể đả thương Toản Địa Giáp.
"Tin!", ong chúa gật đầu, thừa hiểu hắn còn vài viên như thế nữa.
"Giờ ngươi tính làm gì?", ong chúa gặng hỏi.
"Tìm đường lên trên!", Minh Tuấn chỉ chỉ ngón tay lên trời.
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng quắc, nảy ra ý tưởng nhìn ong chúa:"Này! Ngươi đưa ta lên trên được không? Ngươi biết bay mà phải không?"
Ong chúa lắc đầu:"Không thể! Ta không bay qua được lớp sương mù kia."
"Hả?", Minh Tuấn trợn tròn mắt. Vốn tưởng rằng sắp thoát khỏi đây ai dè nhận lại câu trả lời như gáo nước lạnh dội thẳng mặt.
Ong chúa nói:"Bay qua lớp sương mù đó phải là Nguyên Hoàng. Bằng không mãi dưới này thôi!"
"Còn cách nào không?", hắn thật không muốn ở chỗ âm u này thêm phút giây nào nữa hết.
"Hết! Đột phá Nguyên Hoàng là cách duy nhất rồi!", ong chúa trả lời.
Minh Tuấn liền ủ rũ, đột phá Nguyên Hoàng ư? Biết đến bao giờ đây! Hiện tại tu vi hắn mới có Đại Nguyên Sư Cực tinh thôi đấy. Đến Nguyên Hoàng còn hẳn một chẳng đường khá lâu và khá dài phía trước.
Những cái cọc gỗ hắn tốn thời gian làm thành vô dụng hết rồi. Vừa tốn công vừa chẳng được gì.
"À! Hay ngươi tiến thăng Nguyên Hoàng rồi giúp ta lên trên.", hắn nói.
Ong chúa hừ một tiếng đầy khinh bỉ:"Việc gì ta phải giúp ngươi! Ta tiến thăng Nguyên Hoàng cái thì ngươi biết việc đầu tiên ta làm là gì không? Là lột da con Toản Địa Giáp chết tiệt kia và bóp chết ngươi để trả thù cho những anh em ta."
Khóe miệng Minh Tuấn co quắp, chẳng biết thốt ra lời gì cho phải.

Đúng vậy! Phút trước hắn giết mười ong thành viên, ong chúa đương nhiên rất hận hắn, dù gì thì cũng là anh em với ong chúa mà.
Chẳng qua, cả hai cùng đối mặt với kẻ thù mạnh hơn nên tạm thời gạt bỏ hiềm khích thôi. Vả lại, hắn giữ hạt châu xanh dương phòng thân đâm ra ong chúa không dám động thủ.
Ong chúa nói lời thẳng thắn vậy vì biết người thanh niên tóc đỏ đủ thông minh hiểu được tình huống đôi bên.
"Làm sao để ngươi giúp ta?", hắn hỏi.
Ong chúa đáp ngay:"Giao nộp ngọn lửa đỏ đen kia!"
Ong chúa tưởng Viêm Thú Thánh Diễm cũng giống như Dị Hỏa, đều được trời đất nuôi dưỡng.
Có Thánh Hỏa, ong chúa tin chắc bản thân trăm phần trăm đột phá Nguyên Hoàng.
"Không được!", Minh Tuấn lắc đầu:"Ngọn lửa này ngươi không thể lấy."
Ong chúa đoán được câu trả lời, cảm thấy cái giá đưa ra quá mắc. Đời nào hắn chịu đồng ý giao ra con át chủ bài của mình chứ?
"Thôi! Đường ai nấy đi vậy! Ta sẽ tự tìm cách! Hy vọng về sau chẳng gặp ngươi.", Minh Tuấn quyết định.
Đối phương không giúp thì ở lại cũng vô nghĩa, chi bằng rời đi có khi hay hơn.
Ong chúa quát:
"Vớ vẩn! Ngươi tưởng bỏ đi dễ thế sao? Tại ngươi mà ta thành ra nông nỗi này đấy! Anh em mất hết. Khả năng sinh sản cực thấp, nguy cơ rất cao không có thế hệ tiếp theo. Ngươi nói đi.....ngươi giải quyết thế nào đây? Thân là nam nhân khiến gia đình người ta tan nát rồi tính chạy như chuyện này chẳng liên quan tới mình vậy à?"
Hắn trầm giọng, thanh âm lạnh lùng, ánh mắt bắn một tia sát khí:
"Ngươi đang bắt vạ ta? Nực cười! Thế giới này thực lực vi tôn. Ngươi rơi vào hoàn cảnh thê lương thì ngươi phải tự hỏi chính bản thân chứ? Ngươi không mạnh hơn con Toản Địa Giáp kia thì chịu thôi. Hơn nữa, trước đó ta đã giải thích với ngươi là ta không cố tình trêu vào tổ ong. Nhưng ngươi nhất mực truy đuổi ta kỳ chết mới thôi. Một phần lỗi lầm cũng tại cái tính cứng đầu của lũ Phệ Tu Phong nhà các ngươi đấy."
Minh Tuấn xoay người, bước chân chuyển động:"Tự lo cho mình."
Ong chúa nghiến càng ken két, rất muốn đâm chết tên thanh niên tóc đỏ:"Vào một ngày rất gần ta sẽ tới lấy mạng ngươi."
Hắn nhếch miệng:"Không có chuyện đó đâu. Ngươi sẽ chẳng bao giờ có thể cướp được mạng ta."
Ong chúa hỏi:"Tại sao ngươi chắc chắn đến vậy?"
Minh Tuấn rất tự tin:"Tại vì ta có tiềm năng phát triển vượt bậc. Hiện tại ngươi mạnh hơn ta. Nhưng....tương lai không xa thì ngươi hoàn toàn chẳng đủ tư cách đứng trước mặt ta. Chờ xem!"
Song nhãn ong chúa mở to, thân thể kịch chấn khi nghe lời nói vừa ngông cuồng vừa tự tin của hắn, khí khái hoàng tộc được thể hiện một cách hết sức rõ ràng.
Kiêu ngạo, mạnh mẽ, tự tin, kiên định, bản lĩnh,......
Đủ tố chất của người đứng đầu.
Minh Tuấn rất hiểu thiên phú mình đến đâu. Nhiều đời tổ tiên Viêm Thú Tộc mang dòng máu Hoàng gia cho đến bà nội, cha,......tất cả đều trở thành những nhân vật đỉnh cao, hùng bá nhất phương.
Nếu tới thế hệ hắn mà không đạt thành tựu như thế thì cũng quá phế vật đi, còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nữa?
Trọng trách trên vai hắn rất nặng: khôi phục và trả thù.
Chưa hoàn thành mục tiêu......hắn chưa thể ngã xuống.
Hắn chết.....Viêm Thú Tộc coi như hết hy vọng quật khởi mãi mãi chìm vào dòng lịch sử, phụ tình cảm của các vị thê tử như hoa như ngọc.
Minh Tú, Minh Nguyệt, Minh Như, Minh Hương không thể gầy dựng lại Viêm Thú Tộc được. Chỉ có Minh Tuấn chảy dòng máu Hoàng gia mới thực hiện được điều này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.