Từ đâu bắt đầu, hình như cũng từ nơi ấy kết thúc.
Nhớ năm đó, Lục Tự vớt Phan Lôi từ dưới biển lên, mang về Lục gia.
Chẳng qua khiến hai người họ không ngờ là, hơn mười năm sau, Lục Tự đãđem cô gái mình cứu dưới biển, ném trở lại nơi xa lần nữa.
Phan Lôi không cách nào tránh khỏi nỗi sợ hãi trước biển rộng, lúc này, cô bị Lục Tự túm đi đến biển rộng.
“Anh Lục Tự… đừng… đừng phạm thêm sai lầm nữa…”
Phan Lôi luôn miệng cầu xin khiến Lục Tự hơi dao động. Trên gương mặtđiển trai của hắn thoáng hiện sự do dự, dường như Phan Lôi thấy đượcbình minh của hi vọng.
“Anh Lục Tự, lẽ nào anh quên rồi sao? Chính anh cứu em từ dưới biển lên, giờ… chả lẽ anh muốn ép em đến con đường chết ư?”
Phan Lôi vừa mở miệng, Lục Tự như phục hồi tinh thần.
Hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn về phương xa, giống như đang nhớ lại khoảngthời gian vui vẻ lúc còn niên thiếu. Cho tới bây giờ, hắn mới phát hiện, thực ra hồi hắn còn bé cũng có rất nhiều thời gian vui vẻ.
Hắn và Phan Lôi là thanh mai trúc mã, khi ấy, hắn thật lòng xem cô như em gái.
Song, có nhiều tình cảm hơn nữa cũng không ngăn nổi sự không cam lòng và việc theo đuổi quyền thế trong lòng.
Hai người họ đi đến bước đường này.
Không quay lại được nữa.
Lục Tự ngồi xổm xuống, hắn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Phan Lôi lên. Vẫn là cô gái điềm đạm đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123876/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.