Đây là ngày Phan Lôi vui vẻ nhất trong nửa năm qua.
Mặc dù cô rất chật vật, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng cô.
Lục Chung cởi áo vest khoác cho cô, hộ tống cô lên xe.
Mãi đến lúc ở trên xe, Phan Lôi vẫn còn cười híp mắt.
Lục Chung thấy tâm tình cô tốt, trong lòng cũng thoải mái. Thậm chí Tô San bên kia, cảm thấy giữ lại cái mạng cho cô ta cũng không tệ.
Ít nhất, có thể để Phan Lôi vui vẻ.
Bất quá, vui quá hóa buồn, Phan Lôi cười quá đắc ý, động đến vết thương trên mặt.
Móng tay Tô San vừa dài vừa bén, trên mặt Phan Lôi có ba, bốn vết cào, trong đó có vết còn toát ra vài giọt máu.
Lục Chung thấy cô nhăn mặt, ôm cô lên đầu gối, khe khẽ vuốt mặt cô, “Mèo ngoan, còn đau không?”
Phan Lôi thành thật gật đầu.
Lục Chung hôn môi Phan Lôi, nghiền nát một hồi mới hỏi: “Muốn anh giúp em báo thù không?”
Gần như ngay lập tức Phan Lôi phản ứng lại hành động Lục Chung dự tính.
Tên này thường xuyên không quên âm trầm, đùa giỡn máu tanh, cả người tràn ngập hơi thở tiêu cực.
Nhưng Phan Lôi chẳng thích anh như vậy.
Thoáng suy nghĩ, Phan Lôi lắc đầu, tóm tay Lục Chung.
“Lục Chung à, anh cảm thấy hôm nay em lợi hại không?
Thành thật mà nói, vạch trần bản thân trước kẻ địch, thậm chí ôm ý nghĩ đồng quy vu tận với kẻ địch thực sự quá kém. Nhưng nhìn đôi mắt trong veo như nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123874/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.