Sau khi Lục Tư và quản gia trở về, Phan Lôi bèn dời từ tầng hầm ra ngoài.
Cô dọn đến căn phòng trước kia, chẳng qua tinh thần vẫn sa sút như cũ, nhưng Lục Chung hình như rất vui vẻ.
Hiện tại anh không thèm đi Lục thị, nghe nói có Lục Tư trấn giữ, anh liền lười không thèm đi.
Rảnh rổi anh sẽ xoay tròn bên người Phan Lôi, Phan Lôi không thích nhúc nhích, anh bèn ôm cô ra ngoài phơi nắng.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp, khiến mỗi lần Phan Lôi đều buồn ngủ, Lục Chung cũng không để bụng, mỗi ngày ôm cô tới lui, rất thỏa mãn.
Thỉnh thoảng tiểu Kim sẽ lặng lẽ bò tới cầu quan tâm, lần nào cũng bị Lục Chung tàn bạo đá đi.
Nhưng đợi Lục Chung vào lấy nước trái cây, nó lại kiên nhẫn bò về.
Nhiều lần như vậy, ngược lại cũng thú vị.
Phan Lôi vẫn đang bệnh.
Bác sĩ nói vấn đề của cô không lớn lắm, chẳng qua trong lòng có khúc mắc bản thân chưa vượt qua được.
Lục Chung và Phan Lôi đều rõ, vậy rốt cuộc vì cái gì.
Đối với Phan Lôi mà nói, chắc bị Lục Chung tổn thương, bản thân vốn đã không tự tin nay càng không tự tin hơn.
Do đó tình nguyện thu mình vào vỏ ốc chứ không bằng lòng bước ra tiếp nhận hiện thực.
Đối với Lục Chung mà nói, là tính cách bản thân tạo nên.
Mù quáng độc chiếm Phan Lôi làm của riêng, tổn thương Phan Lôi, cũng tự tổn thương mình.
Chuyện Tô Giác, Phan Lôi luôn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123869/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.