Phan Lôi chỉ cảm thấy ấm áp hơn nhiều, rúc người chuẩn bị ngủ vù vù trong đêm tuyết lạnh lẽo này.
Nhưng Lục Chung ở bên tai cô nói không ngừng.
Từ khi cô không thích nói, Lục Chung lại thích nói chuyện.
“Mèo ngoan mèo ngoan… năm mới vui vẻ…” Chắc gần đây anh điều chỉnh rồi, nên giọng dễ nghe hơn trước kia rất nhiều.
Réo rắt cuốn hút, thỉnh thoảng còn mang theo tia khàn khàn hấp dẫn.
Bất quá, có dễ nghe đi nữa Phan Lôi cũng chỉ muốn ngáp.
Cô rất mệt. Thực sự rất mệt mỏi.
Lục Chung thấy cô không có động tĩnh, bèn tiếp tục cắn tai cô.
“Mèo ngoan… Em ngoan ngoãn đi nè… Tô Giác không tìm được em… Em chỉ có một mình anh thôi…”
Nhắc tới Tô Giác, Phan Lôi có chút hứng thú hiếm thấy.
Hóa ra Lục Chung nhốt cô dưới tầng hầm là vì Tô Giác đang tìm cô.
Đúng là cực khổ anh rồi.
Tia hứng thú này nhanh chóng không còn, Phan Lôi lại ngáp một cái.
Động tác nhỏ của cô Lục Chung cảm nhận được, cơ thể phía sau trở nên cứng nhắc, một lát sau anh mới lại gần khẽ gặm cổ cô.
“Em thích hắn đúng không…”
Bệnh thần kinh! Trong lòng Phan Lôi buồn nôn.
“Anh đây giết hắn là xong.”
Giọng Lục Chung rất nhẹ, tựa như nói giỡn vậy.
Toàn thân Phan Lôi đều dựng tóc gáy, giờ khắc này thầm nghĩ cách Lục Chung thật xa.
Chẳng lẽ anh chưa giết đủ người à? Lục Thanh Dương, Lục Tự, được rồi, còn có Lục Vĩnh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123867/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.