Hiển nhiên Phan Lôi không thể xuất hiện, không chỉ không thể xuất viện,bị thương động đến gân cốt phải nghỉ ngơi 100 ngày, nghĩ tới đây côkhông thể hoạt động tự do rồi.
Chiều nào Lục Chung cũng đến với cô, Phan Lôi vẫn nói nhiều như trước, Lục Chung ở bên cạnh cô, bao giờ cô cũng nói liên tục.
Đương nhiên, đề tài gần đây của cô đều xoay nhanh một vài chuyện về chân thiện mỹ. Cô cố gắng kéo tam quan của Lục Chung trở lại, nhưng mỗi khicô tôn vinh bé ngoan mới được xã hội công nhận và khẳng định, nét mặtLục Chung rất phản đối.
Phan Lôi hết sức nản chí, nhưng mỗi khi cô nóng giận, Lục Chung sẽ nắm lỗ tai đảm bảo lần sau không tàn nhẫn như thế nữa.
Lục Chung đều ngoan vậy, Phan Lôi nghĩ vẫn là thay đổi một cách vô tri vô giác đi, dù sao bọn họ có thời gian mà.
Chẳng qua, hôm nay làm Phan Lôi hơi khó chịu chính là, phòng bệnh của cô luôn có y tá đến kiểm tra phòng, kiểm tra phòng cũng cho qua đi, mà ytá tới kiểm tra phòng chung quy không cùng một người, chuyện này cũngcho qua luôn đi, thường thường tới còn dùng ánh mắt ước ao đố kị phẫnhận nhìn cô.
Phan Lôi rất khó chịu.
Những y tá đó hiển nhiên chẳng phải đến nhìn cô, đương nhiên sự cố xuất phát từ gương mặt gạt người này của Lục Chung.
Lạ lùng là, Tôn Như Ý đâu thấy anh có chỗ nào lương thiện đâu.
Phan Lôi bấm mặt Lục Chung nhìn trái nhìn phải, đúng là hiền lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123854/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.