Đối với sự thật chồng mình bị câm, Phan Lôi đón nhận rất nhanh.
Cô không cảm thấy Lục Chung kém hơn những người khác, ngược lại, Lục Chung còn tốt hơn nhiều người đàn ông trên đời này nhiều.
Phan Lôi ở chung với anh lâu rồi, đã xem anh là một người bình thường từ lâu.
Cô chưa từng nghĩ bản thân nói chuyện, lại có thể đâm Lục Chung bị thương.
Bờ vai trầm xuống, không cần nhìn cũng biết đầu Lục Chung nhích lại gần.
Đây là cách thức làm nũng từ trước đến nay của anh, tựa vào vai cô, mèo nhèo cầu được vuốt ve cầu được vỗ về.
“Xảy ra chuyện gì à?” Trong lòng Phan Lôi nhũn như nước, không thể không nói cách thức này khiến cô chịu thua.
Lục Chung nắm tay cô, đặt lên mép hôn một cái, một lát sau mới chậm rãi viết: Em hi vọng anh sẽ nói chuyện?
Một lúc sau Phan Lôi mới hiểu ý Lục Chung.
“Haha… Đương nhiên hy vọng… thực ra, em thực sự muốn biết giọng anh như thế nào hơn?”
Khi còn bé Lục Chung đã từng nói chuyện, chẳng qua lâu lắm rồi, Phan Lôi cũng quên mất.
Sau khi trưởng thành giọng Lục Chung sẽ như thế nào nhỉ? Thu hút? Dịu dàng? Du dương? Hay là cái khác?
Phan Lôi tràn ngập mong chờ.
Cô ngẩng đầu, nhìn con ngươi âm trầm của Lục Chung.
Phan Lôi cũng không ngốc, mấy năm nay ở nhà họ Lục bản lĩnh nhìn sắc mặt người ta không phải uổng công toi luyện.
Nắm tay Lục Chung, cô học anh hôn một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123845/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.