Đứng ở góc độ của Lục Tự mà nói, hắn có thể dễ dàng thấy bóng người ngay cửa sổ tầng ba.
Người nọ, quả nhiên không ra hồn. Hắn chỉ xài chút kế nhỏ, anh đã kích động tới vậy. Từ mặt này mà nói, Phan Lôi vẫn có thể xem là nước cờ hay.
Lục Tự hết sức hài lòng, có điều cúi đầu đối diện với gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Phan Lôi, trong lònghắn thoáng mềm mại ngứa ngáy.
“Xảy ra chuyện gì à? Tiểu Lôi?”
Phan Lôi nghiến răng nghiến lợi, “Anh còn hỏi xảy ra chuyện gì ư? Anh nói bậy bạ gì với Lục Chung thế…”
“Ơ…” Lục Tự cười cực kỳ vô sỉ, “Anh có nói bậy bạ gì đâu? Chẳng qua anh chỉ muốn em chăm sóc anh hai cho tốt thôi…”
Rất quang minh chính đại.
Gần như nghe không lọt tai, Phan Lôi cắn môi, “Anh đừng quá đáng! Anh ấy đã đáng thương lắm rồi…”
“Đáng thương?” Nụ cười trên mặt Lục Tự càng rạng rỡ, giọng điệu dần dần lạnh lùng, “Rốt cuộc là ai đáng thương hử…”
Phan Lôi một lòng đều nghĩ đến Lục Chung, lúc này cũng không chần chừ gì.
“Tôi yêu Lục Chung. Cho nên… mong anh lần sau đừng tới nữa.”
Cô gái xinh đẹp cắn môi, mặt đỏ tận mang tai, không chút do dự nói ra câu kia.
Lục Tự thoáng chấn động, muốn bật cười, lại phát hiện rất chật vật.
Hắn không nên mở miệng.
Ít ra không nên nói câu này.
Làm vậy, không phải hắn, không phong độ chút nào.
“Anh ta có gì tốt? Đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123829/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.