Phan Lôi không ngờ Lục Chung thật sự đưa cô đi ăn gì đó.
Giờ là tháng năm, buổi tối trời khá mát mẻ.
Phan Lôi khập khiễng theo sau Lục Chung.
Dường như dáng vẻ dịu dàng quan tâm cô lúc nãy đều là giả, hai người cứ một người đi trước, một người lò cò phía sau, dù chân cô bị thương, Lục Chung cũng không thèm quay lại dìu cô một lát.
Phan Lôi thầm nghĩ trong lòng, người đàn ông này chẳng biết ga lăng là gì sao? Gặp cảnh này, đáng ra phải đến đỡ cô một chút chứ?
Không hiểu nổi. Cô thật sự không thể hiểu nổi người đàn ông này!
Thấy cô mãi vẫn chưa tới, cuối cùng Lục Chung đứng lại xoay đầu nhìn cô.
Ánh mắt thâm trầm, dường như có chút không vui.
Phan Lôi cảm thấy người không vui phải là cô mới đúng. Cô bĩu môi, trong đầu có hàng ngàn câu oán trách, song rốt cuộc vẫn thốt ra một câu yếu ớt.
“Anh đi nhanh quá…Em theo không kịp…”
Lục Chung vẫn không nhúc nhích, sau khi hờ hững nhìn cô một cái mới xoay người tiếp tục đi về phía trước, chỉ là lần này tốc độ của anh hình như chậm lại không ít.
Đây cũng coi như một niềm an ủi nho nhỏ với Phan Lôi.
Ít ra người này vẫn còn nghe được tiếng người.
Tốc độ của Phan Lôi vẫn rất chậm, chậm đến mức Lục Chung gần như mất hết kiên nhẫn.
Anh bước nhanh đến trước mặt Phan Lôi, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, bỗng nhiên anh cúi thấp người, khiêng Phan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-xau-trong-nha/2123811/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.