Quân Thụy lái xe về nhà, bế cô xuống xe đi thẳng lên phòng, cô vẫn bình tĩnh không phản kháng anh một chút nào, bước vào phòng liền khóa trái cửa.
''Không phải em thích vui vẻ sao?"
Nói rồi anh liền cởi áo ngoài ra, cô liền tránh đi.
''Tôi vui vẻ lành mạnh nha.''
Quân Thụy mặc kệ sự lảnh tránh của cô, bước lại gần kéo sát cô vào trong lồng ngực, Dung Hạ nghe rõ từng tiếng thở mạnh của anh, cô không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút. Tay anh dần chuyển xuống phía eo cô, vuốt ve thật nhẹ, ngay sau đó anh siết chặt làm cô giật mình.
''Đau... Đau.'' cô dương mắt nhìn anh, xong lại cúi xuống đẩy tay anh ra khỏi người mình, nhìn cô trong lòng loay hoay tìm cách trốn, anh kéo thật anh làm cô va phải bờ vai lớn kia.
''Em đừng nghĩ cái gì cũng qua mắt tôi.''
Anh hạ giọng nhắc nhở cô, ghé sát tai cô nói. Cô ngơ mặt nhìn anh như thể mình chẳng làm gì ra tội cả. Thấy cô chẳng thèm nói gì, anh liền nói tiếp:
''Trước nay tôi mắt nhắm mắt mở cho qua không có nghĩa là tôi không biết.''
''Anh biết cái gì?'' Cô hỏi lại anh
''Có vẻ như em còn nhiều bí mật hơn thế.''
Quân Thụy nói đến đó, liền bị Dung hạ đẩy mạnh ra ngoài, mặt đầy oán khí nhìn anh, Quân Thụy muốn kìm chế cô liền bị cô phản kháng, vung một nắm đấm vào bụng khiến anh phải lùi lại. Dung Hạ có vẻ như khá rõ năng lực của bản thân, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viec-ban-thoi-gian/3594827/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.