Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi nhanh, ấy thế mà họ đã ở Pari được một tháng rồi, mọi thứ đều đã xong, áp phích đã quay xong xuôi mọi thứ đều chuẩn bị hoàn hảo.Theo lời Bill nói, chỉ còn chờ Phương Chấn Vũ về nước và cuối tuần sau là ngày ra mắt sản phẩm mới và tung áp phích.Từ phòng tắm đi ra nhìn thấy cô vợ nhỏ buồn bã đang xếp đồ vào vali, anh lắc đầu bật cười đi nhanh tới bế cô từ dưới thảm cùng anh ngồi xuống ghế so pha.Lấy ngón tay nhéo nhéo mặt cô.
-" Sao mặt mài bí xị thế này? Xấu chết đi được"
Cô quay qua hả miệng cắn lấy ngón tay anh rồi thả ra liền.Anh buồn cười với hành động trẻ con của cô, giả bộ cau mài bất mãn.
-" Sao lại cắn anh"
Khiết Tâm chu môi lườm anh.
-" Em đang buồn, anh còn chọc ghẹo em"
Biết lời cô nói là thật, anh yêu chiều vuốt tóc cô.
-" Bà xã nếu em thích sao này chúng ta sẽ thường xuyên qua đây.Còn nữa dù ở đâu cũng được miễn sao chúng ta được ở chung với nhau như vậy cũng không phải giống nhau hay sao?"
Lời anh nói làm Khiết Tâm ngớ ra, Đúng vậy! bởi cô thích ở đây là có anh, không phải ở đâu cũng được miễn họ ở cùng nhau là hạnh phúc rồi sao? Khiết Tâm xấu hổ gãy gãy đầu, cười ngô nghê nhìn anh.
-" Em chỉ hơi luyến tiếc một chút thôi mà"
Sau đó quỳ hẳn lên so pha ôm cổ anh miệng cười tươi.
-" Anh ở đâu em ở đó, ở đâu có anh ở đó là nhà"
Lời cô vừa dứt làm lòng anh rung lên, cảm động không thôi, cô lúc nào cũng khiến anh không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Anh xoay người đè cô xuống so pha hôn cô tới tấp.Khiết Tâm thầm nghĩ cô đang xếp quần áo vào va li mà,sao mọi chuyện lại như thế này???...(^^)
Tại Hứa gia Hứa Minh nóng ruột đi tới đi lui, mắt nhìn ra cổng rồi lại thở dài.Vừa thấy Hứa Mỹ Nhã bước xuống từ chiếc xe sang trọng, ông lật đật chạy ra cửa đón.
-" Chị...chị đến rồi..em.."
-" Vào nhà rồi nói"
Chưa nói hết câu đã bị Hứa Mỹ Nhã cắt lời.Vào nhà hai người ngồi ổn định xuống sopha.Hứa Mỹ Nhã nhìn thái độ như ngồi trên đóng lửa của em mình, bà linh tính có chuyện xấu sắp xảy ra.
-" Nói đi, cậu tìm tôi gấp có chuyện gì?"
Vừa nói hết câu Hứa Minh đã vòng sang ngồi kế Hứa Mỹ Nhã nắm chặt tay bà, giọng run run
-" Chị...chị phải cứu em...chị nhất định phải cứu em..."
Bà hốt hoảng hắn làm ra chuyện gì mà cầu cứu bà.
-" Nói nhanh! cậu đã làm chuyện gì rồi?"
-"Chị...em...em lạm dụng công quỹ,chuẩn bị 2 ngày nữa sẽ có kì kiểm kê..em..."
-"Cái gì..?"
Hứa Mỹ Nhã rút tay mình ra đứng dậy hét lớn.Tay bà run run chỉ vào Hứa Minh.
-" Cậu...cậu..điên rồi sao,cậu muốn vào tù hã "
-"..."
-" Nói!cậu đã lạm dụng công quỹ bao nhiêu?"
-"Hơn 200.000 USD"
"Bốp"..
Vừa nói dứt lời thì Hứa Minh ăn một cái tát từ Hứa Mỹ Nhã.
-" Tôi đánh chết cậu.Cậu muốn chết thì chết một mình đừng kéo tôi theo.Tại sao cậu lại làm ra chuyện này..."
Hứa Minh bị đánh xanh mặt ôm gò má đau buốt,ông đứng dậy nắm chặt tay Hứa Mỹ Nhã mắt đỏ hoe.
-" Chị...chị phải cứu em.Chị tưởng em muốn như vậy sao? Nhưng một năm nay tự nhiên cổ phiếu của chị em mình rớt giá không phanh, bao nhiêu tiền của đều đổ vào đó.Em phải vay mướn đám người xã hội đen,
không có tiền trả chúng sẽ giết em.Nên em mới...mới lạm dụng quỹ của công ty..
Em..nghĩ khi cổ phiếu lên em sẽ lấy tiền bù lại cho công quỹ.Nhưng đâu ngờ cổ phiếu của em bây giờ đóng băng bán ra không ai mua..Với lại em không ngờ Phương Chấn Vũ lại về nước điều hành công ty ở đây,và cho kiểm kê lại hết tài sản công ty"
Hứa Mỹ Nhã như cái xác không hồn ngồi phịch xuống so pha,đánh cũng đánh,chửi cũng chửi rồi, giờ bà không còn sức để làm gì cả.Thấy chị mình im lặng Hứa Minh ngồi xuống kế bên nắm chặt tay bà.
-" Chị..em xin chị cứu em được không?,em không muốn đi tù..Chị..theo thông tin cho biết Phương Chấn Vũ đã về nước..em cầu xin chị đi nói với anh rể giúp em được không?Dù gì anh rể cũng là..... "
-" Đủ rồi..Cậu điên hả.Cậu nghĩ Phương Hải sẽ giúp chúng ta sao? Ông ta không điên mà đi giúp một người phá hoại tài sản của ông ta"
Hứa Minh như chết ngồi, sao đó ông nghĩ cái gì đó,lại chụp tay Hứa Mỹ Nhã đôi mắt hoang mang nhưng mang chút gì đó gian xảo nhìn bà.
-" Chị..số tiền em lạm dụng đối với chúng ta là nhiều,nhưng đối với anh rễ như hạt cát trên sa mạc "
Hứa Nhã nhìn ông lạnh giọng.
-"Ý cậu là sao?"
-" Chị.Trên đời này chỉ còn hai chị em ta nương tựa nhau mà sống,em biết chị sẽ không muốn em lâm vào chỗ chết....Chị chỉ còn rút một ít tiền tiết kiệm của anh rễ để em bù vào công quỹ là được"
-" Không..không..được,tôi làm sao có thể làm được việc đó, cậu đừng hại tôi"
-" Chị...em cầu xin chị. Chị có thể làm..chị chỉ cần lấy được con dấu đỏ của anh rể là mọi việc đều dễ dàng..Anh rể nhiều tiền như thế,anh ấy sẽ không biết được đâu với lại khi nào em kiếm đủ số tiền chúng ta sẽ trả lại cho anh rể,lúc đó chẳng ai biết "
Hứa Mỹ Nhã đứng bật dậy lùi về sau.
-" Không...Không.... Phương Hải mà biết ông ấy sẽ không tha thứ cho tôi"
Hứa Minh quỳ xuống ôm chân bà,bật khóc nức nở.
-" Chị em xin chị..nếu chị không cứu em nữa em chỉ còn con đường chết mà thôi..chị ơi...huhu"
Hứa Mỹ Nhã ngẩng mặt nhìn lên trần nhà lấy tay lau nước mắt sau đó bà nhắm mắt lại như lấy hết can đảm quyết định một việc gì đó rất hệ trọng.
-" Cậu đứng lên đi,để từ từ tôi tìm cách "
Hứa Minh mừng rỡ như nhặt được vàng.
-" Cám ơn chị...Chị sẽ giúp em đúng không?"
Bà im lặng một hồi sau đó lên tiếng.
-" Ba ngày nữa là ngày ra mắt sản phẩm mới của công ty.Buổi tiệc ngày hôm đó nhiệm vụ của cậu là làm sao cho Phương Hải tối đó ngủ thật ngon giấc...Cậu hiểu ý tôi chứ"
Bà nhìn ông trao đổi bằng ánh mắt với nhau.
-" Em biết phải làm sao? Chị cứ yên tâm"
Tại nhà hàng sang trọng,trong một góc có hai cô gái xinh đẹp đang trò chuyện.
-" Cậu còn dám tìm mình,mình không có đứa bạn trọng sắc khinh bạn như cậu"
Khiết Tâm cười hi hi,đưa ra khuôn mặt vô tội nhìn Bối Như
-" Cậu đừng giận mình mà,trong lòng mình cậu là số một"
-" Hừ.Số một mà qua đó gần một tháng gọi về cho mình có một lần.Số một mà kết hôn không cho mình biết,số một mà vừa về là dọn đi sống với Phương Chấn Vũ.Cậu nói xem có người bạn nào như cậu không?"
Khiết Tâm nuốt nước miếng,chột dạ xấu hổ,mím môi mở to đôi mắt to tròn lên nhìn Bối Như.Đâu phải là lỗi của cô nha,tại ông chồng nhà cô đấy thôi.Kết hôn bất ngờ đến cô còn không biết nữa mà,còn chuyện chuyển về nhà ở với anh,từ lúc họ xuống máy bay anh đã áp giải cô về biệt thự của anh,cô nói sợ Bối Như sẽ giận để cô ở với Bối Như vài ngày giải thích cho ấy hiểu,mọi ý kiến của cô đều vô hiệu lực.
Về nước hai ngày anh đều ở nhà với cô,không cho cô ra đường,hôm nay anh mới chịu đi làm cô mới có cơ hội ra khỏi cửa.
-" Cậu đừng giận mình mà,đến ngày cưới
mình còn không biết đến khi bị áp giải đến lễ đường mình mới biết,còn nữa không phải mình không muốn ở chung với cậu tại..Chấn Vũ không cho...mình có nói thế nào đều vô hiệu lực.."
Nhìn khuôn mặt tội nghiệp,đang cố giải thích,thật sự Bối Như chỉ làm mình làm mảy cho có,chứ cô vui mừng dùm Khiết Tâm còn không kịp sao giận cho được.Nhìn xem mới một tháng mà Phương Chấn Vũ đã nuôi Khiết Tâm trắng trẻo, có da có thịt hơn rất nhiều, da dẻ hồng hào trắng mịn,nhìn vô ai mà không yêu cho được.Chỉ thầm mắng mình tiếp tay cho giặc đem Khiết Tâm nhà cô gả bán cho hắn lúc nào không hay.Haiz.. cô thở dài trong lòng..Lấy tay nhéo mặt Khiết Tâm nở nụ cười rạng rỡ.
-"Thôi được rồi cậu đừng chưng bộ mặt này ra với mình,nhỡ đâu ông chồng cậu không biết tưởng mình đang ức hiếp vợ anh ta nữa"
-" Mình biết cậu không nỡ giận mình đâu mà,đây đây còn đây nữa tất cả mình mua tặng cậu đấy"
Bối Như nhìn túi lớn túi nhỏ in toàn những thương hiệu nổi tiếng của Pari.Bạn cô bây giờ là Phương phu nhân rồi,tiêu tiền như nước à nha.
-" Từ bao giờ cậu trở nên phung phí vậy hã?"
-" Hihi.Lâu lâu mới có một lần "
-" Được rồi tha tội cho cậu đấy,nhưng hôm nay cậu phải chuộc lỗi bằng cách uống rượu với mình"
Trời lành lạnh mà ăn lẩu rồi uống rượu vào thì còn gì bằng.Tửu lượng Khiết Tâm không tốt nhưng cô vẫn vui vẻ nhận lời ngay.
-" Được hôm nay mình hầu rượu cậu"
Thế là,vừa ăn vừa uống no say.Bối Nhu uống rất giỏi,mới mấy ly thì nhầm nhò gì cô,nhưng Khiết Tâm thì không được như vậy,nhìn Khiết Tâm ngà ngà say đang cười ngây ngô,mà cô thở dài trong lòng, phải gọi người đến đưa con sâu rượu này về mới được.Cô lấy điện thoại Khiết Tâm dò lịch sử cuộc gọi bấm nút gọi đi,rất nhanh một giọng nói trầm ấm vang lên.
-" Bà xã! Nhớ anh rồi sao"
Bối Như nổi hết da gà với tình cảm của vợ chồng nhà này,nhưng cảm thấy rất mừng cho Khiết Tâm, chỉ thấy thương cảm cho anh họ Uông Hạo mình mà thôi.Cô còn nhớ khuôn mặt của Uông Hạo khi nhìn thấy những tờ báo và khi nghe cô kể câu chuyện tình yêu của Khiết Tậm, Uông Hạo không nói một lời,nhưng cô thấy được trong mắt anh ấy rất đau khổ.Chấn tỉnh lại Bối Như trả lời rất nhanh.
-"Chấn Vũ em là Bối Như,Khiết Tâm say rồi,anh đến đưa cậu ấy về đi,địa chỉ là......."
Mười phút sau xe Phương Chấn Vũ đã có mặt tại nhà hàng,từ xa đã thấy Khiết Tâm dựa hẳn người vào Bối Như trên miệng nở nụ cười ngây thơ,miệng thì đang nói gì đó.Chấn Vũ nhanh chóng xuống xe ôm Khiết Tâm vào lòng,lấy tay sờ mặt cô rồi quay qua hỏi Bối Như
-" Sao lại say như thế này? "
Bối Như chột dạ,biết tửu lượng của Khiết Tâm rất tệ mà còn dụ cậu ấy uống.Bối Như cười khan.
-" Haha.Cậu ấy nói,cậu ấy đang rất vui nên muốn uống với em vài ly,ai ngờ mới ly thứ hai cậu ta lại say rồi "
-" Em không có say nha..Ông xã...hôm nay em rất vui.."
Khiết Tâm chỉ thật ra hơi lâng lâng một tí lúc Phương Chấn Vũ ôm cô vào lòng cô liền biết người đó là ai,nên cô không có say lắm,chỉ là đầu hơi choáng một tí mà thôi.
Phương Chấn Vũ nhìn người trong lòng,lâu lâu cô gái của anh mới nổi loạn,thật đáng yêu hết mức,má ửng hồng,mắt mơ màng,
đôi môi đỏ hé mở cười ngây ngô,anh hít sâu đe mới không đè cô ra mà hôn ngấu nghiến.
-" Được rồi về thôi. Anh đưa em về"
-"Không cần đâu ạ.Em có đi xe.Em về đây
tạm biệt hai người nha".
Nói rồi Bối Như đi nhanh vào nhà xe.
Khiết Tâm với theo,người mềm ngoặc dựa hẳn vào người của Phương Chấn Vũ,anh sợ cô té nên ôm cô rất chặt.
-" Cậu đừng đi..hihi chưa gì đã bỏ chạy..cậu là con rùa mà...hihi...á..."
Phương Chấn Vũ bế ngang cô lên để cô ngồi lên xe, thắt dây an toàn,sau đó vòng sang hướng khác lên xe khởi động chạy nhanh về biệt thự.Mà cái người nào đó không có ý định yên phận.Khiết Tâm nghiêng người qua,tay ôm cổ anh, dựa đầu vào ngực anh cọ tới cọ lui,miệng không ngừng lẩm bẩm.
-"Chấn Vũ..Bối Như nói em trọng sắc khinh bạn đó..em nào có.., tất cả là tại anh mà nên..hic"
Nói rồi như rất ấm ức ngước lên cắn nhẹ vào cổ anh,còn mút nhẹ nghe cái "chụt " một cái mới thả ra.Phương Chấn Vũ hít sâu một cái xém tí nữa là lạc tay lái,thật nguy hiểm.
khiết Tâm nhìn dấu răng hồng hồng trên cổ của anh do mình mới để lại,lấy tay sờ sờ rồi ngước khuôn mặt ửng hồng lên nhìn anh.
-" Có đau không anh?để em làm cho anh không đau nữa nha "
Không để Phương Chấn Vũ trả lời cô đã đưa lưỡi ra liếm vết cắn.Tay thì để ngay ngực anh không yên phận sờ tới sờ lui.
"KÉT"
Phương Chấn Vũ tấp xe vào lề đường,anh thật sự chịu không nổi nữa rồi,cô cứ khiêu khích kiểu này anh sẽ chết mất.
Phương Chấn Vũ ôm trọn khuôn mặt của cô áp xuống ngậm lấy môi cô hôn cuồng nhiệt,
-"Ừmh..."
Khiết Tâm ừmh lên một tiếng sau đó lấy tay ôm cổ anh đáp trả lại nụ hôn của anh,nhưng nụ hôn rất nhanh đã kết thúc,anh buông môi cô ra,Khiết Tâm bất mãn chu môi,đưa môi lại môi anh định hôn tiếp,cô không biết mình bị sao,nhưng bây giờ trong đầu cô có một ý niệm,muốn được anh ôm,muốn được anh hôn,nếu không cô rất khó chịu.Phương Chấn Vũ thấy hành động đáng yêu của cô không khỏi bật cười,ngày thường khi tỉnh thì da mặt mỏng,mỗi lần muốn thân mật đều anh chủ động,bắt ép,bây giờ say thì bám người chủ động còn muốn hôn anh nữa chứ.Anh chỉnh lại dáng ngồi của cô,hôn lên trán cô.
-" Ngoan.Ngồi ngay ngắn về nhà sẽ cho em hôn tiếp"
Khiết Tâm nghe lời ngoan ngoãn ngồi im,nhưng miệng thì hát hết bài này đến bài khác.Phương Chấn Vũ giờ làm gì còn tâm trạng xem cô hát hay dở thế nào.Anh một lòng chỉ muốn nhanh về đến nhà mà thôi,
sao đường về nhà hôm nay xa thế!!!!(^-^)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.