Lát sau cô y tá đưa hồ sơ bệnh án cho bác sĩ xem tình hình để kịp theo dõi thì cô ấy trình bày luôn vấn đề gặp khó khăn của bệnh nhân .Trịnh Dương Tuấn vừa đi phẫu thuật về thì nghe Huỳnh Thi nói qua cái tên Đoàn Gia Hân thì anh ta có chút bất ngờ rồi lên tiếng hỏi thăm .
" Cô nói sao bệnh nhân đó tên là Đoàn Gia Hân sao "
" Ừm đúng vậy trưởng khoa quen cô ấy sao "
" Ừm "
" Ờ vậy sao .Tại lúc nãy tôi có hỏi thì cô ấy nói là không có gia đình không có người thân và cũng không có tiền đóng viện phí nữa trông tội nghiệp lắm "
" Ừm vậy cô gái đó ở phòng mấy "
" Lầu 2 phòng 206 "
" Ừm vậy cô làm việc của mình đi "
Nói xong Dương Tuấn liền đứng dậy rồi đi lên lầu 2 , anh ta bước vào thì thấy Gia Hân đang ngồi dựa vào thành giường thần sắc có chút nhợt nhạt trông có vẻ đã ốm hơn lúc trước.Khi thấy người quen bước vào thì Gia Hân có chút bất ngờ súyt chút nữa thì muốn té xuống đất tay chân có chút run rẩy..
" Gia Hân cô mới được ra tù sao "
" Ừm tại tôi cải tạo tốt nên ra sớm chắc anh thấy tôi nên không vui đúng không bởi vì tôi biết anh và anh ấy điều rất ghét tôi "
Dương Tuấn có chút khựng lại khi nghe cô nói câu này và thật lòng thì năm xưa chính anh cũng không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-yeu-nen-khong-the-kiem-soat/3584675/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.