Đến khi Thẩm Nhạn tỉnh lại y cảm thấy trước ngực rất đau như có tản đá đè nặng lên rất khó thở, ngồi dậy tựa vào đầu giường ho khan vài cái mới thấy khá hơn đôi chút.
" Tỉnh?" Diệp Chấn mở cửa bước vào nhìn Thẩm Nhạn trên giường.
" A, ngươi sao lại ở đây?"
" Không muốn thấy mặt bản vương?" Diệp Chấn bước tới kéo Thẩm Nhạn lên để y tựa vào lòng ngực hắn, cuối đầu thấp giọng nói lông mày hơi nhướn lên ý nói ngươi thử bảo không muốn xem.
" A..haha tất nhiên không phải vậy nha…" Y đảo mặt một vòng nói với hắn.
" Chuyện Trần Hạnh ta đã giải quyết xong rồi ngươi ngoan ngoãn tịnh dưỡng cho tốt đi" Hắn vừa nói hai tay như có như không mơn trớn du tẩu trên người Thẩm Nhạn cằm cuối xuống cọ cọ lên đỉnh đầu y.
" A, ừm" Thẩm Nhạn hơi cứng đờ thân thể sau đó thả lỏng ra y cũng không muốn biết kết cục gì của tên đó hết dù sao chắc cũng không phải cái kết có hậu a, hiện tại y rất mệt chỉ muốn ngủ thôi.
Thẩm Nhạn tựa đầu vào lòng ngực Diệp Chấn nhắm mắt rồi rơi vào giấc ngủ, đợi người trong lòng ngủ sâu rồi Diệp Chấn mới buông y ra đặt xuống giường vén chăn cho y lại gọn gàng rồi đi. Hắn còn có chuyện phải giải quyết không thể vì chút tình cảm riêng tư mà làm chậm trễ chính sự.
. _ _ _ _
Vài ngày sau đó Thẩm Nhạn buồn chán nằm trên giường tự kỉ.
Chán quá, chán chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-gia-nay-tranh-xa-ta-chut/2861665/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.