Hôm sau, Thẩm Nhạn đang ngồi trong đình viện ở hoa viên Vương phủ, trời đã vào cuối đông tuyết cũng ngừng rơi nhưng vẫn còn một ít động lại trên đất, chẳng bao lâu nữa sẽ đến đầu xuân cũng là lúc hội săn bắt hàng năm được tổ chức, chuyện xin đi theo chắc hẳn đã xong xuôi y chỉ cần làm bình hoa đi theo là được.
Thẩm Nhạn thở dài một cái, hôm nay tâm trạng y không tốt lắm chắc hẳn là do gần đến đầu xuân đi.
Y có nên nói cho Diệp Chấn biết âm mưu của Thẩm Khâu hay không? Nếu nói ra chưa chắc hắn đã tin, thậm chí còn nghi ngờ y có mưu đồ. Mà không nói thì cũng không được, y không muốn hắn bị thương, vụ lần trước Diệp Chấn đã bị y liên lụy rồi.
Nói không được không nói cũng không xong, a nhứt đầu quá bỏ qua đi. Hôm sau lại tính tiếp vậy.
"Haiz, "Thẩm Nhạn" à sao ngươi lại để lại một đóng rắc rối cho ta như vậy?" Nói thì thầm trong miệng, oán trách nguyên thân trước khi chết còn để lại một mớ phiền toái cho y. Nếu không phải "y" đồng ý làm nội gián cho Thẩm Dục cũng không đến bước này, tại sao đồng ý rồi lại chết như vậy….?
Lúc y xuyên đến thì nguyên thân đã chết rồi, trên người không có bất cứ vết thương nào cả. Y cũng thật thắc mắc sao nguyên thân lại chết mặc dù là tự vẫn do ủy khuất đi nhưng y chỉ nghĩ là vậy, nếu không phải vậy thì sao y xuyên đến được…
Nhớ tới những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-gia-nay-tranh-xa-ta-chut/2861621/chuong-33.html