Chương trước
Chương sau
"Tên này là nội gián của đám người kia phái tới?"

"Nhìn mặt mũi sáng lạn thế mà làm việc này, thật không biết sống chết."

"Nên giết hắn làm răng đe cho đám nghịch tặc ngoài kia."

"Chỉ bắt được một tên nội gián còn chưa biết chủ mưu là ai sao?."

"Nghe nói là nam sủng của Vương gia, thật là sói cạnh mình cũng không biết. Biết đâu được sói này là do Vương gia nuôi ra nha."

"Suỵt, nói nhỏ thôi."

Tiếng bàn luận sau khi Thẩm Nhạn được đưa vào chính điện không ngừng vang lên, nhiều người chỉ trỏ y nói này kia, chỉ là Thẩm Nhạn lúc này không quan tâm đến đám râu ria quan võ ở đây.

"Tội nhân Thẩm Nhạn, ngươi có nhận tôi hay không." Một lão nhân già nua chừng sáu mươi bước ra khỏi hàng, vừa mở miệng liền hỏi tội cũng không cho y biện hộ.

Lão già đáng ghét.

Ta cứ không nhận đấy, xem ông làm gì.

"Dám hỏi, ta đã phạm tội gì?." Thẩm Nhạn to tiếng lại nói, không chịu yếu thế trước mặt người này.



Lão ta bị phản kích cũng không ngờ một người nhỏ nhoi như y dám cãi lời lão.

"Ngươi phạm tội gì bản thân còn không biết?! Ngươi cấu kết với giặc âm mưu ám sát Bệ hạ, sau khi phạm tội còn muốn bỏ trốn, nay lại còn chối cãi không nhận, tội nặng thêm nặng. Thỉnh Vương gia lập tức hành hình giết tên oắt này làm răng!." Lão nói vế trước vế sau liền chấp người hành lễ xin Diệp Chấn hành hình.

Vài người trong hàng cũng đồng ý kiến lập tức hùa theo lão xin hành hình.

"Nực cười, các người một đám ô hợp. Chỉ có một bức thư mà muốn buộc tội ta? Nếu người ngoài không biết, còn tưởng các người một đám lão già ức hiếp trẻ con, vu oan ép ta nhận tội." Thẩm Nhạn cười khinh đáp, y không cãi thì thôi nếu y mà đã tức lên thì đừng có mơ kiếm hời từ chỗ y!

"Ngươi, ngươi tên phản tặc giảo biện còn muốn cắn ngược lại bọn ta? Nhân chứng vật chứng đều có đủ cả người còn mặt dày chối tội?." Lão tức muốn rụng của chùm râu, lẫn đầu bị một tiểu bối nói thẳng mặt trước nhiều người như vậy mặt mũi của lão điều bị vứt hết rồi! Thật đáng chết!

"Chỉ là một bức thư không rõ lai lịch, một người nói ta làm thì là ta làm sao? Các ngươi thật dễ bị dắt mũi. Ngươi không điều tra rõ ràng mọi chuyện chỉ dựa vào một bức thư, một người nói liền cứ như vậy đòi giết ta. Sớm đã nghe quan văn võ Diệp Quốc sáng suốt đa tài, thấu hiểu nhân tình xem ra là ta đã lầm." Thẩm Nhạn một mực không nhận tội, chối bỏ đó là bức thư được gửi cho mình. Dù sao ta cũng không nhận, đám người các ngươi muốn giết ta? Không dễ như vậy a!

Thẩm Nhạn ta phước lớn mạng lớn há lại chết dễ dàng trong tay đám người các ngươi?!.

"Nói bậy! Trần Hạnh là nhân chứng rõ ràng nhất. Hắn là người của Vương gia, vốn đã thấy ngươi đáng nghi không phải loại tốt lành gì, nên đã âm thầm theo dõi ngươi từ lâu. Không ngờ, ngươi dám cấu kết bọn phản tặc mưu giết Bệ hạ! Vật chứng là do hắn lục soát phòng người mà ra, há bọn ta lại vu quan cho một tên nam sủng không danh phận như ngươi?." Người vừa nói là Đinh thị Lang, người đã gửi Trần Hạnh cho Diệp Chấn làm nam sủng. Bây giờ nhảy ra chuyện này liền nói lên để lấy cái tốt về phía bản thân cũng như là nâng cao lòng tin tưởng của Diệp Chấn đối với Trần Hạnh, hơn nữa tiêu diệt mầm họa là Thẩm Nhạn. Thật là một công đôi việc.

"Ngươi cũng nói ta là nam sủng vậy thân phận của hắn không phải nam sủng? Thật là chó chê mèo lắm lông." Thẩm Nhạn trầm giọng nói với Đinh thị Lang.

Chắc hắn là người của ngươi nên mới bao che như vậy đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.