Chương trước
Chương sau
"Giam vào đại lao trước đi." Diệp Chấn trầm mặt nói.

"Này….." Lão quan do dự, này không tốt lắm đáng lí phải dùng hình tra khảo chứ nhỉ.

"Vương gia, tuyệt đối không được. Hắn là đồng phạm có mưu đồ ám hại bệ hạ người không thể bao che! Nếu bức thư đó là thật như vậy Yến Quốc quả thật đáng chết! Chì cần hắn thừa nhận bức thư là do đám người Tam hoàng tử đưa qua như vậy chúng ta liền có đủ nhân chứng vật chứng cáo tội hắn sau đó diệt Yến Quốc! Mong Vương gia xem xét lại." Một lão thần đứng ra từ phía sau nói, đám người còn lại cũng đồng tình không ngừng hô theo lão: " Xin vương gia xem xét lại."

"Vương gia, ngài cũng thấy mọi người rồi đấy. Người nếu còn không chịu dùng hình há chẳng phải bao che phản tặc có mưu đồ đoạt vị?." Đinh thị lang một bên nói, hùa theo đám đông thêm một cái cớ buộc Diệp Chấn phải đi theo nước cờ hắn ta chuẩn bị từ trước.

"Đinh Bồi, ngươi im miệng!." Tôn Tường bên hàng võ tướng quát hắn ta. Tên tiểu nhân này lại muốn gây khó dễ cho lão Diệp.

Đinh Bồi không thèm quan tâm Tôn Tưởng một hơi hô theo mọi người trong triều.

"Vậy nếu thật không phải như bức thư thì các ngươi tính làm sao?." Diệp Chấn giọng trầm trần nói, lời vừa nói tất cả âm thanh đang ồn ào liền im bặt. Nếu không phải thì tính thế nào?

"Nếu không phải thì hắn cũng là liên can đến chuyện này, cũng không biết có mưu đồ gì cùng Yên Quốc không. Cho nên, đành để Thẩm công thử chịu thiệt thòi này a." Lão quan đề nghị xem xét lại vuốt vuốt râu nói. Dù sao cũng là quan hệ hoàng thất với Yến Quốc không biết sau này có làm chuyện gì khác không. Người này không nên giữ lại, e là một mối họa ngầm.

Hơn nữa nhìn thái độ của Vương gia xem ra là muốn bao che giữ lại mạng cho vị này. Đáng tiếc, lão không muốn giữ lại mối nguy nào cho Diệp Quốc.

"Làm gì có chuyện nếu không phải được? E là Vương gia ngài có ý bao che phản tặc này a….thật đúng là huynh đệ tình thâm với bệ hạ." Đinh Bồi một bên tiếp tục nói khích châm dầu vào lửa, vừa nhìn đã biết Diệp Chấn có ý với tên này. Như vậy, hán ta sẽ buộc Diệp Chấn chính tay giết người mình thương như vậy cảm giác rất tuyệt nha, còn giải được mối hận của hắn ta.

Tôn Tường sắp nhịn không nổi rồi, muốn nhào lại tẩn một trận với tên này. Ai đó mau cản ta lại nếu không sẽ thật sự có án mạng!



Không, để cho ta đánh tên tiểu nhân này rụng hết răng hoặc đánh chết luôn đi rồi hãy đến ngăn ta lại.

Lão Diệp chưa nói gì mà ngươi đã thêm mắm muối vào rồi! Tên khốn này! Grừ ----- đáng đánh!

Tôn Tường biết cái âm mưu muốn lập đổ Diệp Chấn của Đinh Bồi chỉ là lão Diệp từng nói không thể manh động. Đợi thu thập được bằng chứng làm phản, âm mưu của hắn rồi đem ra xử một lượt. Chỉ là, sợ rằng ngay cả Đinh gia cũng sẽ bị liên lụy. Đinh gia thì không sao có điều Hoàng hậu cũng mang họ Đinh. Nàng ta với Bệ hạ và cả Diệp Chấn thật là rắc rối, khó giải quyết thật.

Diệp Chấn trên ghế im lặng trầm mặc, tên Đinh Bồi này thật là xem hắn không ra gì. Nếu không phải nể tình Hoàng hậu hắn đã ra tay từ lâu rồi.

Cái âm mưu hão huyền của Đinh Bồi từ lâu hắn đã nhìn ra chỉ là không muốn ra tay sớm mà thôi. Thế mà hôm nay hắn ta ba lần bảy lượt nói khích hắn làm hắn bẻ mặt trước văn võ bá quan…

Tên này, thật không nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua được nữa dù là cô cô hắn đi chăng nữa cũng vô dụng.

"Vương gia, từ nãy giờ ta thấy ngài cứ luôn bao che cho tên này, không phải là ngài cũng có liên quan đến vụ này đó chứ." Đinh Bồi không nhận ra tình thế hiện tại, lại châm dầu nói khích thêm một câu nữa.

Diệp Chấn:"............."

Tôn Tường:"............."

Cản ta lại!

 Không, không cần cản nữa, để ta giết phắt tên này luôn cho rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.