Chương trước
Chương sau
Dầm cơn mưa phùn chạy vào trong chính viện Thẩm Nhạn lau lau mấy giọt nước còn đọng trên đấy. May là mưa phùn chứ mưa lớn sợ là sẽ bị cảm mất, quay đầu lại phía sau không thấy Diệp Chấn đâu, Thẩm Nhạn cũng không quan tâm nữa một mình đi vào trong.

Vừa đặt mông ngồi xuống bên phía đối diện cũng có động tĩnh, ngước mắt lên nhìn thế mà lại là Diệp Chấn. Thẩm Nhạn làm như không thấy tiếp tục ăn nho của mình.

Tùng, tùng –-------.

Tiếng trống bắt đầu tức là buổi tiệc mừng thọ bắt đầu. Từ xa Thẩm Nhạn thấy một lão nhân râu bạc mặc trên người y phục đơn giản màu xám tro đang tươi cười, gương mặt hiền hậu đi đến.

Oa, là lão minh chủ! Không ngờ nhìn lại phúc hậu như vậy. Lí do vì sao Thẩm Nhạn biết đó là lão minh chủ đơn giản vì lão nhân đó đi chính giữ hơn nữa xung quanh có rất nhiều cao thủ đi theo bảo vệ, còn không phải là nhân vật chính thì là cái gì?

Ngồi vào chủ vị lão minh chủ hòa ái cười nói vài lời mở màn cho buổi tiệc sau đấy thì lần lượt những người được mời đến tham dự tặng quà cho lão theo trình tự, đến phiên Thẩm Nhạn như lúc trước đã bàn y chủ việc đàn một khúc tặng lão là được.

"Thẩm công tử, Thẩm Nhạn thay mặt cho Mạc công tử Mạc Thanh đến tặng quà—." Hạ nhân cầm trên tay danh sách khách mời hô tên người đi thay là Thẩm Nhạn.

 Mạc Thanh vốn là con cháu hoàng thất Mạc Quốc cũng không biết lí do vì sao mà Mạc Thanh không sống trong cung, tự thân từ bỏ tư cách kế vị lẫn danh hiệu Vương gia đi đến nơi thâm sơn cùng cốc xây một cái phủ lớn an nhàn sống.

Nhưng do tài năng vượt trội lẫn danh tiếng trên giang hồ lúc trẻ của bản thân nên cũng được mời đến tham dự lễ mừng họ lão minh chủ. Thẩm Nhạn bước ra, hàng trăm ánh mắt nhìn y lom lom Diệp Chấn ngồi một bên uống rượu siết chặt cái ly trong tay, đây là người của hắn ai cho các ngươi nhìn y?

Lấy đàn ra, ngồi xuống đất tay y để trên dây đàn. Bàn tay lúc trước không làm chuyện gì lúc nào cũng được tỉ mỉ chăm sóc đến mềm mịn bây giờ nhìn lại có chút chai sần, thô ráp. Diệp Chấn đau lòng, bao năm qua hắn không ở cạnh chăm sóc bảo vệ y chắc hẳn người này chịu không ít khổ.

Thẩm Nhạn đã bàn với Mạc Thanh từ trước rằng sẽ tấu một khúc làm quà mừng thọ tuy nhiên, đàn bài gì bây giờ? Hình như Mạc Thanh và y quên luôn chuyện này rồi, bây giờ cầm đàn lên mới nhớ.

Thấy người đã vào tư thế chuẩn bị mà vẫn chưa có động thái gì không ít người ở đây bắt đầu xì xào bàn tán, nhận thấy mọi người đang nhìn mình Thẩm Nhạn nghĩ nghĩ lại quyết định đàn một khúc Cao sơn lưu thủy*.



Lão minh chủ ở phía ghế chủ vị không khỏi cảm thán tiếng đàn hoài niệm này, vừa êm tai vừa gợi nên những kí ức thời niên thiếu của ông, có bi có hỉ. Để lên được vị trí ngày hôm nay đã không biết bao nhiêu sinh mệnh đã hi sinh, bạn bè tri kỉ của ông dần ít đi, rồi không còn một ai. Hôm nay nghe tiếng đàn này lại nhìn người thiếu niên đàn lão như nhìn thấy hình bóng mình lúc xưa, vô ưu vô lo sự đời.

Diệp Chấn ngồi một bên cũng không uống rượu nữa mà chăm chú lắm nghe tiếng đàn này. Năm năm trước thiếu niên này ngay cả chăm sóc bản thân cũng không được đừng nói đến việc đàn, năm năm sau vẫn là người thiếu niên này nhưng không còn như trước, người dã trưởng thành hơn xưa.

 Cũng đúng, y đã lang bạt giang hồ năm năm, cũng nên trưởng thành rồi, tựa như cái tên của y không bị trói buộc bởi một cái lồng sắt nào mà vươn đôi cánh bay khắp thế gian đeo đuổi sự tự do, không trách nhiệm, không trói buộc. Có lẽ ngay từ đầu việc ở cạnh hắn là điều sai lầm, Diệp Chân buông mi xuống lại rót cho mình chén rượu giải sầu.

Chịu mở lòng yêu một người đã khó, yêu sâu đậm một người lại càng khó hơn. Đến khi hắn biết được tình cảm của mình thì đã là đều quá muộn.

Đàn xong một khúc mọi người có mặt tại buổi tiệc im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe ra, Thẩm Nhạn có chút xấu hổ không lẽ y đàn tệ lắm sao? Đúng lúc này lại có người giúp y giải vây từ cơn xấu hổ.

Bộp, bộp, bộp –-----.

Tiếng vỗ tay từ lão minh chủ vang lên, sau đó đồng loạt khắp nơi cũng đều vang lên theo sau. Tiếng hò hét khắp nơi, Thẩm Nhạn thấy mọi chuyện đã ổn thầm thở ra một hơi, cầm đàn cáo lui qua một bên ngồi.

Mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc sau khúc vừa nãy có thể nghe ra sự tuyệt diệu trong nó, không hổ là cầm sư vang danh giang hồ thật không làm bọn họ thất vọng.

Sau khi ngồi vào chỗ Thẩm Nhạn có cảm giác rất nhiều ánh mắt tập trung lên mình, chà chà cái mũi nhỏ của mình, thật ngại quá, khúc này ta chỉ đàn lại thôi, nếu là chính chủ còn đàn hay hơn nữa.

...________________________...

*Cao sơn lưu thủy(高山流水): một trong 10 bản nhạc lừng danh thuộc thập đại danh khúc cổ nhạc Trung Hoa về sau, gắn liền với câu chuyện về tình bạn tri kỷ và sự tương thông sâu sắc giữa Bá Nha và Tử Kỳ. Cao sơn Lưu thủy tương truyền là bản đàn Bá Nha sinh thời hay tấu, nhưng chỉ Tử Kỳ thụ cảm được.

Muốn tìm hiểu thêm về khúc này các bạn có thể search Google để biết thêm câu chuyện hoặc lên Youtube gõ tên khúc để nghe thử.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.