“Đài điểm tướng này chính là đài điểm tướng mà mấy tay quân phiệt từng chiếm cứ nơi đây đều muốn đoạt lấy, cũng chính là đài điểm tướng trong hợp đồng mà người Nhật bảo em đưa cho ta buộc ta phải bán.”
Minh Nguyệt nhìn Hiển Sướng, khiếp sợ quá đỗi.
“Ta có tin tức, những mảnh đất khác trên quảng trường hình tròn đã bị chúng thu mua từ lâu, vị trí bên rìa tây nam xây một dãy nhà, nếu mảnh đất này ta cũng cho chúng thì sẽ hình thành thế ‘rồng lớn vào biển’, chiếm hết thiên thời địa lợi… Trước đó chúng đã tới tìm ta, ba lần, tặng ba lễ vật, cái sau lợi hại hơn cái trước, giờ bắt được Nam Nhất, lại bảo em tới, em xem, Minh Nguyệt, có phải là trăm phương ngàn kế không?” Chàng khẽ cười.
Minh Nguyệt cảm thấy chân như nhũn ra, một tay chống lên bàn, móng tay bấm nghiến vào mặt bàn gỗ tử đàn, đầu ngón tay trắng đến trong suốt. Hiển Sướng nhìn bàn tay ấy thật lâu, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nắm lấy, cầm lên, ấp vào lòng bàn tay mình, từ từ ủ ấm cho nó. Chàng ngẩng lên nhìn nàng: “Tuy nhiên, ta phải nói rằng cách làm của chúng còn…còn…” Chàng đang tìm một từ thích hợp, “Còn chưa hèn hạ đến mức như ta tưởng tượng.”
“… Ngài tưởng tượng như thế nào?”
“Ta tưởng rằng tên kiến trúc sư kia sẽ trực tiếp mang em tới uy hiếp ta. Nếu thật là vậy thì những gì hắn làm cho em, những điều mà em mang ơn đội nghĩa sẽ chỉ toàn là đóng kịch. Nếu là vậy, Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012453/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.