Ở một góc khác của thành Phụng Thiên, trong cơ sở bí mật giam giữ không ít tù nhân Trung Quốc của đội hiến binh Nhật Bản, Đổng Thiệu Kỳ toàn thân sưng phù sốt cao hôn mê nằm trên chiếu, ốm đến độ chỉ có thở ra không có hít vào. Nhân viên y tế sẽ không cho loại tội phạm đừng nói chưa lập biên bản, đến cả tên cũng không có này dùng thuốc, hoàn toàn chỉ là lãng phí. Cứ như vậy chết đi còn chừa lại cái thi thể cũng dễ xử lý hơn bệnh nhân còn sống. Họ định theo lệ cũ, coi người sống thành người chết, mặc anh ta thoi thóp đến hơi thở cuối cùng.
Nhưng cái đất Trung Hoa này luôn tồn tại những cao thủ dũng cảm thận trọng, kinh nghiệm phong phú, vì tiền tài nghĩa khí mà bất kể hậu quả làm vài chuyện có thể mất đầu. Đổng Thiệu Kỳ được người ta thần không hay quỷ không biết trộm ra ngoài ngay dưới mí mắt người Nhật Bản. Họ dùng giấy dầu bọc thân thể gầy đến độ chẳng khác gì thân trúc của anh, đặt trong rương gỗ ở khu vực thu rác, lừa gạt ba lớp canh phòng của người Nhật, lén chuyển ra khỏi sở giam giữ. Lấy ra, cạy miệng, cưỡng ép đổ thuốc vào, người này rốt cuộc cũng tỉnh lại. Đám cao thủ trộm cắp thiện nghệ cười âm hiểm: Việc Đàm Phương giao phó coi như đã xong xuôi.
Mà lúc này, Đàm Phương hộc ra hơi thở cuối cùng, lòng dạ không cam mà chết đi.
Người bắn chết hắn là anh chàng người Nhật Shuji từng vì lời thỉnh cầu của Uông Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012450/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.