Minh Nguyệt hay tin lập tức chạy tới bệnh viện. Shuji đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, sắc mặt anh tái nhợt, môi mím chặt, trước ngực quấn lớp băng gạc dày. Bác sĩ nói với Minh Nguyệt, cốt thép đâm thủng ngực Shuji nếu lệch sang bên trái một centimet nữa thôi là sẽ làm tổn thương tới tim, thần tiên cũng không cứu được, hiện giờ họ đã khâu vết thương lại cho anh, cần nằm viện quan sát, phòng ngừa bị nhiễm trùng, vì vết thương là ở phổi nên e rằng trong mấy năm tới sẽ phải uống thuốc điều dưỡng trường kỳ.
Minh Nguyệt ngồi bên giường bệnh nhìn khuôn mặt anh. Shuji khi ngủ mê man có phần khác biệt so với ngày thường, trên gương mặt anh tuấn ấy, những đường nét sắc sảo kiên nghị đã mất đi sức sống, đuôi lông mày và khóe mắt đều xệ xuống, giống như một đứa trẻ không có chính kiến. Nàng dùng cái thìa sứ tráng men chấm chút nước ấm nhỏ lên cặp môi khô khốc của anh, anh rên khẽ một tiếng thật thấp. Nàng cầm lấy tay anh, Shuji mở mắt, ngó nàng hồi lâu.
“Không biết em?” Minh Nguyệt cười với anh. Anh lắc đầu.
“Em nhận được tin rồi tới đây. Shuji đau chỗ nào hoặc cần gì thì nói cho em biết, để em chăm sóc anh.” Anh gật đầu, chậm rãi khẽ khàng nói: “Gây thêm phiền toái cho em rồi.”
“Shuji… Anh…anh nói gì vậy chứ?”
Anh cười cười, lại nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng bàn tay nắm tay nàng thì không chịu buông ra.
Ba ngày sau, vết thương của Shuji đỡ hơn phần nào, khi đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012443/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.