Lại kể về tối hôm đó, Nam Nhất phiền muộn đang một mình trong phòng dùng miệng lật sách thì giúp việc gõ cửa bước vào: “Cô hai, cậu Thiệu Kỳ tới, nói muốn gặp cô.” Nam Nhất nghĩ bụng, người này đã lâu không xuất hiện, giờ bỗng tới tìm mình, không biết là có chuyện gì, bèn khoan thai chậm rãi khoác áo, giơ tay ra gặp Thiệu Kỳ.
Thiệu Kỳ đang uống trà ăn bánh trái trong thư phòng ông Lưu, hai người gặp mặt nhau, đều cảm thấy có phần kỳ quặc: Thiệu Kỳ không biết chuyện gì xảy ra với tay Nam Nhất; mà Nam Nhất thì chỉ thấy Thiệu Kỳ trở nên vừa đen vừa gầy, cứ như thể biến thành một người khác, trên người anh vẫn mặc sơ mi và quần cũ, nhưng nhìn rộng thùng thình, cứ như là lấy áo người khác treo lên người mình vậy, song vẻ mặt thì tí tửng, mắt đảo khắp nơi, tinh thần rất tốt.
“Cậu làm sao vậy?” Nam Nhất hỏi, “Dạo gần đây cậu đi đâu thế?”
Thiệu Kỳ bỏ miếng bánh cuối cùng vào miệng: “Sao hử, cậu có tìm mình à?”
Nam Nhất nói: “Không á. Cậu tới mình mới nhớ ra là có một người như cậu.”
Ý trách cứ của cô, Thiệu Kỳ lúc nào không nên nghe thấy thì vẫn luôn không nghe thấy: “Mình bận việc lớn. Mình hỏi cậu vài chuyện, cậu phải trả lời thành thật nghiêm túc với mình đấy.”
“Chuyện chi?”
“Cậu ở tòa soạn rốt cuộc là làm chi? Ý mình là công việc cụ thể ấy.”
“Viết lách.” Nam Nhất nói.
“Nói thật đi.”
“Sao chép bản thảo.” Cô hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012431/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.