Đã mấy ngày Nam Nhất không gặp Đổng Thiệu Kỳ, tối đó, vậy mà anh lại chui vào giấc mộng của cô.
Cảnh trong mơ trắng lòa óng ánh, sáng đến nhức mắt, Nam Nhất nhìn một hồi lâu mới nhận ra đường nét của Đổng Thiệu Kỳ, anh đang ngồi trên mép một miệng giếng cổ, hai chân cách đất, dáng vẻ rất tự tại.
Nam Nhất nói: “Thiệu Kỳ, xuống đi, ở đó rất nguy hiểm, cậu sẽ ngã mất.”
Thiệu Kỳ nói: “Cậu không muốn mình ngã vào giếng à?”
“Cậu là bạn mình, cậu ngã xuống, mình sẽ phải cứu cậu.”
“Cậu muốn cứu thế nào?”
“Mình bơi cũng không tệ, cứu cậu lên không thành vấn đề.”
Thiệu Kỳ nghe mà bật cười: “Miệng giếng thế này làm gì có chỗ cho cậu đạp nước chứ.”
Anh xuống khỏi mép giếng, đi mấy bước về phía cô, dáng vẻ cợt nhả không đứng đắn. Nam Nhất hỏi: “Dạo này bận gì thế? Sao không tới tìm mình chơi nữa?”
“Lưu Nam Nhất, cậu học được cách nói lời khách sáo từ bao giờ thế?”
“…”
Anh nhìn vào mắt cô: “Mình biết trong lòng cậu không có mình, cậu vương vấn người khác.”
Nam Nhất không sợ anh nói trắng ra, nhún vai: “Thì sao?”
Lời vừa dứt, Thiệu Kỳ đã xoay người nhảy xuống giếng. Nam Nhất cũng không biết lấy đâu ra sức lực và thân thủ, vậy mà lại tóm được cổ áo Thiệu Kỳ. Thiệu Kỳ lơ lửng treo trong giếng ngẩng đầu nhìn cô: “Cứu mình thật à?”
“Cậu là bạn mình.” Nam Nhất nói.
Cô sắp không túm được nữa, ngón tay trơn trượt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012416/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.