Tiểu Phượng đi rồi, Nam Nhất uống thuốc xong thì rúc vào trong chăn cho ra mồ hôi, bụng nghĩ lúc chưa biết sống chết thế nào, mình ngồi trong tù rõ ràng đã nghĩ rất thông suốt nhưng sao đến khi nói ra vẫn khó chịu như vậy?
Trong phòng giam, cô từng trông thấy hai con chuột, lần đầu tiên nhìn thấy sợ hết hồn, về sau xem hai con vật vào vào ra ra lại trở thành thú tiêu khiển giết thời gian của cô. Chúng đều màu nâu xám, không phải là một cặp anh em thì cũng là một cặp vợ chồng, da lông bóng loáng, hẳn là dinh dưỡng không tệ, mỗi lần bò ra đều đến thẳng bát cô tìm đồ ăn, rất không khách khí. Một sáng nọ, một trong hai con chuột không biết tại sao lại chết ở lối đi nhỏ giữa hai phòng giam, cai ngục lấy xẻng ra định xúc nó đi, sau lại đổi ý, giữ xác nó lại đó, chỉ có điều bên cạnh đặt thêm một cái bẫy chuột. Ban đêm, Nam Nhất thấy con chuột còn lại lần mò qua đó, lấy mũi miệng thăm dò xác con kia, không cam lòng sáp lại về phía trước, trong bóng tối đánh bộp một tiếng, nó bị bẫy chết. Hôm sau, cai ngục xúc hai con chuột chết đi.
Trong đầu Nam Nhất sắp xếp lại tình cảnh mình gặp phải: Lúc Đàm Phương nói đừng gặp lại nữa, nhất định là đã chuẩn bị sẵn sàng thực hiện một vụ lớn, vậy nên tới cáo biệt với cô. Nếu cô nghe lời hắn thì tốt rồi, cô sẽ không chạy tới cửa hàng thổ sản tìm hắn, sẽ không bị quân cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012382/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.