Anh chậm rãi nói: “Đã lâu không gặp.”
Nàng nghe tiếng vội đi qua, vươn tay nắm chặt lấy hai bàn tay anh. Ngón tay Shuji khô ráo lạnh lẽo, Minh Nguyệt muốn truyền hơi ấm sang cho anh, đồng thời ngẩng đầu nhìn mặt anh, ngắm một hồi lâu. Gò má anh gầy gò tái nhợt, đôi mắt mệt mỏi mà dịu dàng, cằm đã cạo râu hơi xanh xanh, cổ áo vạt áo vẫn gọn gàng sạch sẽ như trước. Nàng biết anh đã bị nhốt ở đây chừng mười ngày, tưởng tượng được những gì anh gặp phải và chịu đựng, những điều này và ấn tượng về anh khoan hậu thanh nhã, từ bi cao thượng trong nháy mắt chồng chéo lên nhau, khiến lòng nàng dậy lên nỗi xót thương và mẫu tính nồng đậm, càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng không nỡ. Lát sau, nàng mới nói: “Shuji-kun có khỏe không?”
Anh được nàng nắm chặt hai tay, gật đầu, trên mặt hé ra nụ cười: “Sao biết tôi ở đây?”
“… Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, được không?”
“Ừ.”
Trong phòng có hai cái ghế gỗ, họ rốt cuộc cũng rời tay nhau ra, ngồi xuống đối diện nhau. Trước khi tới, Minh Nguyệt đã đắn đo rất lâu nên mở lời thế nào, giờ nói ra cũng vẫn thấy khó khăn: “Lần trước Shuji-kun tới tìm em, vì sao người gác cổng lại nói với anh không có em ở đó?”
“Lần trước có nói qua, trước kia em từng phạm sai lầm.”
“Không nói sự thật với anh là bởi thực sự rất đáng xấu hổ. Trước khi đi Nhật Bản, em từng tham gia cuộc vận động học sinh sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/3012377/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.