Mỹ nhân ghé sát lại bên khuôn mặt đẹp đẽ của chàng, ngửi ngửi, làm chàng bị ngứa, chàng nhắm mắt nở nụ cười, đẩy ả ra: “Không dưng ân cần, không gian cũng trộm.”
“Em nào có gian trộm gì, chỉ muốn nhắc nhở ngài chút xíu thôi mà.”
“Đang nghe đây.”
Mỹ nhân nghe ra giọng điệu kéo dài dung túng hào phóng, yên lòng đòi hỏi: “Ông chủ rạp hát mở rạp cho em hát ‘Xuân khuê mộng’ mười lăm ngày, lần đầu tiên treo đầu bài (*),em sợ…sợ bị chê dở.”
(*) Khi diễn kịch thời xưa, tên diễn viên thường được viết lên một thẻ bài treo trước cửa rạp hát, những thẻ bài được treo ở trước nhất, tức thẻ tên của diễn viên chính, được gọi là đầu bài (头牌). Do vậy, “treo đầu bài” trở thành từ lóng trong ngành phim ảnh kịch nghệ, ý chỉ được đóng chính.
Hiển Sướng vẫn nhắm mắt, cười cười: “Nào có ai lần đầu tiên treo đầu bài mà không bị chê dở? Gấp gáp muốn nổi thế kia à?”
Ả tên là Cố Hiểu Đình, một tiểu đán (*) bình kịch mười tám, mười chín tuổi, từ nhỏ đã tự học nguyên tắc hát kịch, học cách bước đi và điệu bộ cử chỉ trên vũ đài. Cơ thể ả mềm mại ấm áp, lời nói ra chữ nào chữ nấy đều nũng nịu uyển chuyển, giống như nhân vật nữ trong màn kịch trên sân khấu. Cố Hiểu Đình nhón tay thành lan hoa chỉ, chuyện xưa và tâm trạng lập tức được ngâm xướng vẽ nên qua hàm răng trắng bóc tinh xảo như vỏ sò:
Hoa nở bốn mùa đều đúng thời, vương gia nghe lời thiếp phải hay:
Thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/148492/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.