Tối đó Hiển Sướng nán lại phòng Thải Châu rất khuya, cơm nước xong xuôi lại uống trà ăn bánh, hai người chơi với nhau một ván cờ vây, bất tri bất giác đêm đã sâu tự bao giờ. Tiểu vương gia che miệng ngáp một cái, đứng dậy nói: “Nàng nghỉ ngơi đi.” Chàng nói đoạn định đi, Thải Châu ngồi tại chỗ, không giữ lại cũng không đứng dậy đưa tiễn, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hiển Sướng đã ra tới cửa, thu chân lại, quay đầu nhìn Thải Châu, trên mặt hốt nhiên mang chút vẻ hổ thẹn chưa từng thấy, chỉ một chút xíu, nhưng chàng thực sự cảm thấy có lỗi, tìm một cái cớ nói: “Ta bị cay mũi, có lẽ là cảm lạnh rồi, ở lại đây qua đêm không tốt cho nàng lắm.”
Thải Châu đứng lên, ôm lò sưởi tay của mình đưa cho Hiển Sướng, tách mười ngón tay chàng ra rồi lại khép từng ngón từng ngón vào, ngước mắt nói: “Vương gia phải lo liệu gia nghiệp, chăm nom cho già trẻ cả một nhà mà chẳng chú ý chăm sóc sức khỏe cho mình gì cả.”
Hiển Sướng cười cười, không nói gì.
“Chiều qua thiếp nhận được thư của em trai, hiện giờ nó đang ở Sơn Tây khai thác buôn bán mỏ than đá, vừa mới đến nên chưa ổn định được, ở trong căn nhà cũ a ngõa thiếp mới mua năm ngoái, đến bếp lò cũng không có. Đi chưa được bao lâu, nó và em dâu đã lăn đùng ra ốm, cả hai cùng bị bệnh, phát sốt ho khan uống thuốc, đứa này xoa tay cho đứa kia, đứa này ủ chân cho đứa kia… Vương gia,” Cô ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vuong-cong-cuoi-cung/148475/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.