Cuối cùng Phương Thù không thể về nhà sớm, bởi vì đến khi bữa tiệc kết thúc cũng đã hơn mười một giờ đêm. Cô rón rén đi thậtchậm, nào ngờ vừa mở cửa nhà ra, đèn ngoài hiên vẫn sáng. Phương Thùđoán là thím giúp việc đã để đèn cho cô rồi, nhưng khi đến phòng kháchtrái tim cô lại giật thót lần nữa.
”Sao anh còn chưa ngủ?” Phương Thù vỗ ngực, nói với người đàn ông trên sô pha.
Tivi đang mở nhưng hình như anh không hề xem, âm lượng chỉnh rất nhỏ,ngay cả đèn phòng khách cũng không bật khiến cảnh này trông càng kỳ dị.Đến tận khi nghe thấy giọng nói của cô, anh mới từ từ mở mắt.
Vừa rồi rõ ràng anh đã ngủ thiếp đi...
Phương Thù cũng không chờ anh trả lời, bỏ túi xách xuống rồi đi thẳngđến phòng bếp rót nước, phía sau vang lên giọng nói khẽ khàng.
”Đang đợi em…”
Bàn tay đang với lấy cốc nước của Phương Thù chợt khựng lại, nhưng côkhông xem là thật, ý của câu này chỉ mang đúng nghĩa đen của nó thôi.
Quả nhiên khi cô quay người lại, đối phương đã chạy đến cửa phòng bếp,khoanh tay đứng dựa cửa, mỉm cười nhìn cô: “… Đợi em về làm đồ ăn.”
Phương Thù á khẩu.
”Có thể phiền bà xã yêu quý nấu bát mì cho anh được không, đói quá rồi.”
Trình Nhiên thích màu xanh nên đa số quần áo của anh đều là màu này,ngay cả bộ đồ ngủ đang mặc cũng là màu xanh tím. Da dẻ anh vốn trắngtrẻo, nên dù có mặc màu già như thế nhưng vẫn ưa nhìn vô cùng. Lúc nàyPhương Thù mới phát hiện, hình như anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vung-bien-xanh-cua-em/84072/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.