Vừa uống xong cốc nước, bỗng điện thoại của Trần Nghĩa reo lên, anh lấy ra thấy là Trịnh Độ gọi, nhíu mày rồi nhận cuộc gọi.
“Anh Nghĩa, một nhân viên bảo vệ của chúng ta bị đánh thành thương nặng, nhập viện rồi.” Giọng Trịnh Độ lạnh lùng vô cùng.
…
Một tiếng trước, một nhân viên bảo vệ của quán bar Đám Mây Đen tên “Vương Cương”, đi ra khỏi quán.
Hôm nay anh ta nghỉ, uống rượu một lúc rồi có tâm trạng muốn tìm gái, nhưng tiếc không một cô nào chịu đi với anh ta.
“Mình chỉ là bảo vệ thôi, các cô kia điều kiện cá nhân phần lớn đều hơn mình, nên không nhìn trúng mình.” Vương Cương châm điếu thuốc, hít một hơi, cười cay đắng nói.
Anh từng là lính đặc công giải ngũ, ngoài chút kỹ năng, thì không có gì. Nhưng may là đã vượt qua bài kiểm tra bảo vệ của quán bar Đám Mây Đen, lương một tháng trên 10 nghìn, không tệ.
Nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là bảo vệ, không thể lên tầng cao hơn được.
Thật ra, anh cũng không để ý lắm, chỉ là trải nghiệm thực tế vị thế của mình, anh cảm thấy hơi cay đắng và buồn cười mà thôi.
Vương Cương nhìn xung quanh, những thiếu gia ôm gái đi ra khỏi quán bar, chắc chắn sẽ có một đêm nồng nhiệt.
Còn anh thì đứng đây hút thuốc, liên tục có gái đẹp đi ngang qua nhưng không một ánh mắt nhìn anh.
Anh giống như không khí vậy, không, là vật cản, vì họ không thể đi ngang qua anh được, dù sao anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vua-cam-ky/3334004/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.