-“Thôi thì cứ cho họ tưởng cũng chẳng sao, đằng nào cũng có thành thật đâu mà sợ cô nhỉ?”
Chị nhẹ nhàng trả lời, cô Điệp ức nghẹn cả người. Anh Hậu vừa hay rẽ vào, mấy chú ngoài phòng khách cũng đi theo, nói cười rôm rả.
-“Hai chị em có cần phụ gì không?”
-“Dạ, em xào chỗ rau này là xong thôi. Các chú uống bia gì lát chị chạy xuống mua?”
-“Thôi không cần đâu chị, thấy anh Hậu khoe nhà có rượu quý mà…”
-“Em không uống bia, em thích uống nước ngọt.”
Cô Điệp nhanh nhảu, chị Hà bảo may quá nhà chị có nước cam. Cô phụng phịu nói cô thích uống nước nho. Cứ chắc mẩm đợt này “sai” được chị, ai ngờ anh Hậu rút ví đưa cô hai tờ năm trăm, vẫn quen giọng sếp ra lệnh.
-“Dưới tầng hầm có siêu thị, cô xuống mua nước nho thì lấy thêm két bia cho bọn anh.”
Chị Hà giật mình quay lại, nhìn điệu bộ mất hứng mà vẫn phải phục tùng của cô đột nhiên thấy buồn cười. Ngẫm lại vài lời bồng bột lúc nãy cũng chẳng chấp nữa, dù sao bé ấy vẫn còn trẻ con.
Tuy nhiên phải cảm ơn cô Điệp nhắc nhở, nếu không thì Hà cũng suýt quên mất mình vẫn đang mặc bộ áo quần ở nhà. Nấu nướng xong xuôi chị tháo tạp dề, vào phòng trong thay bộ váy hôm trước anh mua, trang điểm nhẹ rồi mới ra.
-“Uầy, mẹ đẹp quá!”
-“Mẹ Hà xinh như cô tiên ấy…”
Hai bé reo hò làm chị ngượng đỏ cả mặt. Mấy chú mặc dù sợ sếp nhưng thỉnh thoảng vẫn không kiềm được mà đảo mắt qua, cô Điệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/2400/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.