Ông xã nghe vậy chợt đơ cả người.
Thử tưởng tượng nếu cũng cùng cái áo như này rơi vào tay bác Đào hay bác Bích thì sao? Chắc chắn hai sếp tối nay vác gối ra ban công rồi.
Không thì chí ít cũng được ăn một trận tổng sỉ vả.
Thế nào mà vợ mình, vẫn có thể vừa hiền dịu nhẹ nhàng vừa khiến chồng thấy gai gai trong lòng.
-“Giặt…mình…giặt hộ anh với.”
Anh Hậu ngập ngừng ấp úng. Chị Hà bỏ vào nhà tắm, một câu cũng không nói thêm.
Nói thật lúc thay ra ném luôn vào giỏ đồ bẩn nên cũng chẳng phát hiện ra mấy vết son. Nhưng như vậy không có nghĩa là không đoán được thủ phạm. Thảo nào tối qua có người cứ loanh quanh đằng sau mình, tiếc là lúc đó anh đang tâm trạng, miệng thì tâm sự giải toả tay lại mải sửa cái giá sách cho thằng Bi nên không để ý.
Nghĩ ngợi một hồi ai đó liền lấy máy nhắn tin.
“Son trên áo anh là của em à?”
Rất nhanh đã nhận được hồi đáp.
“Nói linh tinh gì vậy, không hiểu gì hết á.”
“Đừng chối và đừng để anh cáu, không ai hiểu em bằng anh đâu.”
“Được rồi, là em đó. Giúp anh thôi mà, trêu một chút xem vợ có biết ghen không.”
“Lần sau đừng bao giờ chơi trò dại dột như thế, anh cảnh cáo luôn đấy.”
“Người ta đọc được lại tưởng anh yêu vợ lắm ấy.”
“Vợ là vợ anh em à.”
“Thôi em xin lỗi, bỏ qua nha. Em đang định cho bé Bi học tiếng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920282/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.