Mẹ Bi thấy ba Hến tròn mắt ngạc nhiên thì tim đánh thịch một cái, người cũng rờn rợn nổi gai ốc, chị rút ví lấy ít tiền mặt đưa cho anh rồi dịu dàng quan tâm.
-“Cũng không nhiều nhưng anh cầm lấy tiêu tạm nhé, em thương anh quá nên mới bực đó. Mặc dù em thấy bất công nhưng thôi, nếu anh thích thế thì em cũng đành chịu, mình về ở bên nhau, có rau ăn rau có cháo ăn cháo, cùng lắm là như ngày sinh viên chứ gì.”
Chị cố ý nhắc tới hai từ “sinh viên”, anh Hậu chợt nhớ về thời xa xưa. Lần đầu tiên gặp Liên anh không thấy chị đẹp ngất ngây như hồi nhìn thấy mẹ Sò, nhưng ở trong cái trường hiếm nữ như Bách Khoa là rất nổi bật rồi, ngày đó được bao nhiêu vệ tinh tán mà chẳng hiểu sao cô ấy vẫn chọn yêu thằng nghèo kiết xác như anh.
Hồi mẹ Bi mang thai cũng tội lắm, hai gia đình đều khó khăn lấy đâu ra đồ tẩm bổ. Bạn bè cùng tuổi còn đang thì con gái mơn mởn sắc xuân, chị lại suốt ngày bị ốm nghén khổ sở, cộng thêm thi cử nhiều môn thành ra sắc mặt lúc nào cũng xanh xao.
Tới bây giờ nghĩ lại, anh vẫn không khỏi áy náy.
-“Sao suy tư vậy? Đừng có nói là anh sợ em tham tài sản của vợ chồng anh nha. Em buồn đấy.”
Anh Hậu nghe chị Liên chất vấn tự dưng thấy mình dở hơi quá, quen biết hơn chục năm rồi, lại còn trải qua cả thời thanh xuân bên nhau, người con gái này như thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920226/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.