Hến khóc nấc cả lên, ba Hậu lau nước mắt cho em rồi thủ thỉ tình cảm.
-“Sao Hến ngốc thế? Hến cứ giả bộ đồng ý làm con dâu chú ấy đi có mất gì đâu, sang đó ở vài tuần thôi, nịnh chú chấm cho giải nhất rồi hết cuộc thi Hến lại về nhà.”
Em nghe ba xúi thì ngây cả người, nghĩ nghĩ ngợi ngợi thấy không ổn liền phụng phịu.
-“Nhưng mấy tuần lận đó, ba Hậu không nhớ Hến à?”
-“Không, ba không nhớ.”
-“Cơ mà…cơ mà…nhỡ chú ấy thương Hến quá rồi bắt ở lại mãi mãi thì sao…chú không cho Hến gặp ba nữa ý…ba không buồn à ba?”
Ba lắc đầu làm cục bông nhỏ tủi thân hết sức, ngúng nguẩy dỗi hờn nằng nặc giơ tay đòi sang mẹ bồng. Nhưng ba đâu có để em thoát dễ thế, giữ chặt ơi là chặt, chị Hà nhìn chồng con vô tư chọc nhau giữa khán phòng bao nhiêu phụ huynh mà phát ngượng, nhưng cũng thấy chút gì đó ngọt ngào lắm.
Ngược lại tâm trạng chị Liên không tốt chút nào, bản tính hiếu thắng nên vẫn cố kiết hỏi.
-“Thế Hến trả lời mười câu hết bao lâu?”
-“Dạ, con không biết cô Liên ạ.”
Mẹ Sò tất nhiên tin lời con gái, đoán hoặc các cô các chú mải trêu quá không thông báo cho bé, hoặc nàng ấy vì nghĩ mình trượt nên buồn rũ rượi chẳng để tâm. Trong khi đó mẹ Bi lại thở dài chán nản, trộm nghĩ mới nhỏ xíu đã nói dối trắng trợn như thế chẳng biết lớn lên còn điêu ngoa cỡ nào nữa?
Thường thường nếu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920208/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.