Anh cố dụi mắt, đọc đi đọc lại đến cả chục lần, đến khi chắc chắn rằng mình không mơ ngủ mới vội vã quay đầu xe. Máy tính, con số, không bao giờ sai. Chỉ hi vọng, chị cho anh một lý do chính đáng. Tiếc rằng, câu trả lời của chị, lại là một mực phủ nhận.
-“Em không làm, em vô tội”
Chị Liên giận dữ vô cùng, anh Hậu bức xúc phân tích.
-“Em nói anh nghe em vô tội kiểu gì đây? Địa chỉ rõ ràng ràng ra như thế? Em tưởng anh mù công nghệ chắc?”
-“Anh cũng tưởng em mù công nghệ chắc? Nói anh nghe em trước học Bách Khoa nhé, chưa ra trường thôi nhưng cũng mấy kì học bổng đó, em mà dại như thế à? Em muốn hại vợ anh thì em phải mang ra quán nét chứ, ngu đâu mà lạy ông tôi ở bụi này”
-“Biết đâu được em?”
-“Đâu, máy tính em đâu. Em thề danh dự chưa từng xoá bất cứ thứ gì, anh vào kiểm tra khắc rõ”
Mẹ Bi bực tức đáp lời, ba Hến check đi check lại không thấy gì thì tạm thời hạ hoả, nhẹ giọng hỏi chị có đoán được ai là thủ phạm không?
Chị Liên ngẫm lại rồi bảo ngoài khách hàng ra thì chỉ có mẹ Mây, bác Thơm và cô Thắm là hay sang nhà chơi thôi. Mẹ Mây và bác Thơm già rồi, mù tịt mấy khoản này, vậy chỉ có thể là cô Thắm.
Hai người lập tức phóng xe tới trường cô. Ban đầu con bé một mực chối, mà xong bị anh Hậu doạ cắt tiền tiêu vặt nên đành phải nhận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920164/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.