Anh sợ.
Nỗi sợ vô hình bao trùm tâm trí, ám ảnh về những đoá cúc to đẹp nở rộ kHến anh kinh hãi. Anh nhớ vợ quá, thường ngày vợ mạnh mẽ lắm mà, chắc vợ sẽ cố gắng được thôi, phải không vợ? Niếu chẳng may vợ mệt mỏi quá, thì chí ít cũng phải gượng dậy nói với anh vài lời trước khi chia xa chứ. Cứ như thế mà đi chắc là không được đâu. Không thể được đâu, vợ ạ.
Anh không tán thành, ngàn lần không.
Thời gian từng giây từng khắc chầm chậm trôi qua, cánh cửa ấy vẫn đóng chặt không chút động tĩnh. Ba Hến hoang mang hỏi báo Vân, liệu có phải chuyển nhà em lên tuyến trên không bác?
Bác cười khổ, chú cuống quá hoá hâm rồi à? Còn tuyến nào nữa? Bệnh viện này bác giám sát từ lúc thi công tới lúc khánh thành, đầu tư trang thiết bị tân tiết nhất, mời toàn bác sĩ ưu tú, chú còn định đem vợ đi đâu? Giờ tình trạng tệ như vậy, kể cả chuyển thì chắc gì thím trụ được tới lúc đến viện mới?
Bác động viên chú đôi ba câu, mà thực ra trong lòng cũng căng thẳng chẳng kém, ngồi một lát bác mới nhớ ra chuyện quan trọng, lúc nãy gọi cho nhà thím Hà xong quên không báo ba Hải.
Bác lại lật đật chạy ra ngoài, từ trên tầng nhìn qua xuống thấy Thủy hay sao ấy, đang mải đẩy giường cấp cứu của bệnh nhân lên khu hồi sức. Thủy là bạn cùng lớp cấp ba của bác với bác Đăng. Xinh gái tốt tính lắm, mỗi tội số khổ. Nghe đây gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920143/chuong-85-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.