Chị Hến nghe hai đứa tâm sự tự dưng bức xúc kinh khủng, chị vừa gõ đau tụi nhóc vừa ra điều chỉ bảo.
-“Đồ ngốc, ai mà bắt nạt chúng mình thì chúng mình phải dũng cảm thưa cô giáo hoặc ba mẹ ông bà chứ. Mẹ Hà dạy thế rồi mà, Sò không nhớ à? Để dó, để chị méc ba Hậu, từ giờ không ai dám đánh Bi cả.”
-“Eo ui chị Hến đúng là chả biết gì sất, cô Liên cô ý dí dao vào mặt giống bác Thơm với bà Mây đó, nhỉ anh Bi nhỉ?”
-“Ừ đúng rồi, cô Hà có bao giờ đánh Hến Sò không?”
-“Không mẹ Hà chẳng đánh đâu, mẹ Hà mà thấy Sò bị đau là mẹ Hà sụt sịt dấy, mẹ thương Sò mà.”
-“Mẹ cũng thương chị nữa, chị bị muỗi đốt chị khóc xong mẹ thơm chị nha.”
-“Hai đứa sướng thật!”
Bi cảm thán, ba Hậu đứng như trời chồng, ba run run hỏi Bi thế hôm nọ ngoài vườn nhà ông Hải là al đánh con? Bi ban đau sợ không dám hé răng, mà sau ba bảo ba biết hết rồi, chẳng qua ba chỉ muốn thử xem Bi có phải em bé ngoan không thôi nên thằng bé đành khai.
Cu cậu nức nở van nài ba đừng kể lại với mẹ Liên, khổ nỗi ba không nghe bé. Ba giận dữ lôi lũ trẻ đến bệnh viện đối chất. Có sự hậu thuẫn vững chắc của ba, tụi nhóc chẳng e dè ngại ngùng gì sất, cứ thế bô bô phun ra hết.
Ghị Liên tức tím tái mặt mày, rối rít xin anh Hậu đừng nghe lời trẻ con, bọn nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920133/chuong-87-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.