Bảo vệ biết là mẹ anh Đăng nên không dám manh dộng, y tá run run bấm số chị Vân. Chị bảo chị không rảnh, với lại phận làm con dâu có dám can thiệp vào việc riêng của ba mẹ.
Chị không dám, thì còn đứa nào dám nữa?
Hai bên hai hàng ngay ngắn kính cẩn mời bà vào.
Bà dường hoàng bà bệ vệ, chỉ một roi của bà thôi, có người dang lim dim ngủ cũng phải bật dậy. Bụng đau răng sứt tay hãng còn vết cứa, giờ lại ãn đòn, dồn dập cứ ngỡ như dang gặp ác mộng vậy.
Mẹ Mây đây mà?
Sao mẹ lại đánh chị? Rủa chị? Đay nghiến chị?
Miệng chị nức nở kêu oan, van nài thảm thiết. Chị kêu một thì bà gào mười, bà quất chị như quất ngựa. Chị cứ chạy, và bà cứ đuổi. Chị cuống cuồng lao vào hoa viên phía cuối bênh viện, nhanh trí chốt khoá đánh sập.
Cửa không mở được, bà điên khỏi nói. Bà leo qua giậu mồng tơi, rồi bà phi một phát bổ nhào lên lưng chị. Chị bị bất ngờ ngã sấp mặt xuống đất, long mất cả cái răng hàm. Một tay bà giật tóc chị, tay còn lại bà với cành nhãn của bà, bà nghiến răng nghiến lợi bà hành chị.
Chị đau. Chị uất. Chị không thể chịu đựng nổi nữa, chị lật người vùng dậy, bà mất đà ngã chổng vó. Khóm hoa hồng mới trồng trong bồn, chị bất chấp nhổ cả gốc lẫn rễ, bà quật lưng chị thì chị vụt chân bà, bà vụt chân chị thì chị táng thẳng vào mặt bà.
Bà chửi mẹ chị, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vo-la-vo-anh/1920119/chuong-89-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.