Nguồn: kamochan.wordpress.com
Sau khi về nhà, nhìn cả hai ướt sũng không hẹn mà cùng cười.
Đã trải qua biết bao sóng gió, bây giờ đã được ở bên nhau, hơn nữa hai người đàn ông mà dắt tay nhau đi kết hôn sao? Nghĩ sao cũng thấy buồn cười
Diệp Kính Văn chọt eo Lâm Vi.
“Em cười cái gì?”
“Này khỏi cần kết hôn đi, sống chung là được rồi”
“Không được, anh không thể nuốt lời với cha” Diệp Kính Văn kiên quyết từ chối lời đề nghị của Lâm Vi “Đây là di nguyện của ông ấy”
Lâm Vi sửng sốt, lần đó gặp cha hắn đã thấy sắc mặt không tốt lắm, thì ra…đã qua đời rồi.
Lâm Vi nhẹ nhàng ôm hắn, vỗ vai hắn giống như an ủi con nít, mà không biết đang chui vào miệng sói.
Người được an ủi cười rất gian ác, hưởng thụ sự dịu dàng như anh cả hiếm có của Lâm Vi.
“Nếu lần trước vẫn chưa hiểu được, thì tối nay động phòng lại nha”
Lúc bị kéo lên giường Lâm Vi mới ý thức ra, nhưng đáng tiếc đã muộn khi từng cái hôn ồ ạt rơi xuống.
Diệp Kính Văn giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Vi, một đường gặm cắn từ trên xuống dưới không chừa một chỗ, lướt tới đâu lưu lại những dấu vết mập mờ đến đó.
Lâm Vi dùng tay che mắt lại, trên mặt đỏ ửng.
Đến cái nơi xấu hổ kia cũng phải hôn, Diệp Kính Văn nhất định là bị điên rồi.
Nhưng do được hắn hôn mà cảm thấy thật ngọt ngào, toàn thân như từng chút một bị đoạt lấy, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy, giống như sự trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vi-dich-vi-tieu/1533928/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.