Lâm Vi bị cơn đau đánh thức.
Lúc thức dậy thì trời đã sáng, Diệp Kính Văn ngồi bên cạnh mặt không biểu cảm.
Lâm Vi bất giác nở một nụ cười với hắn, lại đột nhiên nhớ lại đêm qua mà nụ cười đông cứng trên môi.
“Anh xin nghỉ cho em rồi, ngủ tiếp đi” Giọng nói rất bình tĩnh giống như chưa xảy ra chuyện gì “Tối hôm qua còn đau không?”
“Ừ? Không sao…..” Lâm Vi cố nặn ra một nụ cười, vừa muốn mặc quần áo lại bị Diệp Kính Văn kéo lại.
“Sẽ cho em thêm một cơ hội, em phải quý trọng đó Lâm Vi” Diệp Kính Văn tựa đầu vào cạnh giường, kéo Lâm Vi ôm vào lòng.
Chỉ cần một lời giải thích hợp lý, anh sẽ tha thứ cho em.
Đừng để anh khổ sở hơn nữa, anh chịu hết nổi rồi.
Diệp Kính Văn nghiêm túc nhìn Lâm Vi, đối phương chỉ né tránh ánh mắt hắn, đẩy hắn ra bước xuống giường.
“Thân thể không thoải mái, đi tắm trước…”
“Lâm Vi” Diệp Kính Văn lạnh lùng gọi “Em một chút cũng không để tâm đến cảm nhận của anh sao?”
“Khi em lừa dối Diệp Kính Văn này, một chút cũng không nghĩ xem hắn sẽ đau đớn đến mức nào sao?”
“Bởi vì hắn yêu em, cho nên em không chút mềm lòng mà tổn thương hắn? Cho dù hắn có mang thêm bao nhiêu thương tích cũng không buông tay em”
Diệp Kính Văn cười tự giễu.
“Diệp Kính Văn này sao lại yêu phải một người như em”
Nói xong thì đứng dậy, dùng sức đá cửa bước ra ngoài.
Thân thể Lâm Vi run cầm cập, ngồi trên giường bi ai nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vi-dich-vi-tieu/1533908/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.