Hai người vào phòng giải phẫu, Lâm Vi thuần thục kéo tấm màn che thi thể ra.
“Xem ra em hiểu rất rõ nơi này, còn biết thi thể nào dành riêng cho sinh viên làm thí nghiệm” Khẩu trang che gần hết khuôn mặt Diệp Kính Văn chỉ để lộ ra đôi mắt rất có thần.
“Đương nhiên, năm đó em nhốt mình trong này cả ngày” Ánh mắt Lâm Vi khẽ cong lên lộ ra nụ cười “Không nói nữa, anh muốn giải phẫu phần nào?”
“Chân”
“Được, anh mổ chính, em hỗ trợ” Lâm vi mở hộp công cụ Diệp Kính Văn mang theo ra, lấy dao giải phẫu đưa cho Diệp Kính Văn.
Diệp Kính Văn nhận dao xong liền vùi đầu vào công việc.
Lâm Vi cũng cúi đầu, đầu hai người gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Chỗ này gắp một chút da”
“Ừ, cẩn thận mạch máu ở đó”
Thỉnh thoảng Lâm Vi lại đổi dụng cụ cho Diệp Kính Văn, dùng nhíp kẹp da giúp hắn, sau đó Diệp Kính Văn có thể dễ dàng lướt một nhát dao cắt lìa da.
Sau đó từng lớp da thịt được cắt gọn gàng.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, về sau không cần lên tiếng cũng hiểu đối phương cần cái gì.
Ánh đèn phẫu thuật dịu dàng phát ra ánh sáng bàng bạc trên thi thể.
Tiếng da thịt bị cắt lìa cùng hơi thở của hai người hợp lại khiến phòng giãi phẫu yên tĩnh lạ lùng.
“Tĩnh mạch đã chia xong, tiếp theo phải làm gì?” Diệp Kính Văn dừng tay nhìn Lâm Vi.
Lâm Vi ngẩng đầu nháy mắt “Em cũng không biết, học lâu rồi nên quên mất”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vi-dich-vi-tieu/1533906/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.