Biên tập: Xiaorong
Chương thứ hai mươi mốt
Lâm Vi ghen kìa
Diệp Kính Văn mơ màng mở to hai mắt, thấy Lâm Vi ngồi bên giường, dịu dàng nhìn hắn.
Hắn tưởng ấy là mơ, thế nên càn rỡ vươn tay sờ mó hai má Lâm Vi, rồi lại cảm thấy mềm mại biết mấy, bèn tiện tay nhéo nhéo mấy cái.
“Cậu thích tôi đến thế cơ à?” Lâm Vi chợt lên tiếng.
“Lau nước miếng đi, đừng làm dơ gối.”
Diệp Kính Văn ngồi phắt dậy, “Anh… anh muốn làm gì?”
Đây là ví dụ điển hình cho câu ‘vừa đánh trống vừa la làng’.
Lâm Vi lườm hắn một cái, “Ai làm gì? Định gọi cậu dậy ăn cơm trưa thôi.”
Diệp Kính Văn cười gượng, “Thế thì tốt, vậy mà tui cứ tưởng anh muốn nhân cơ hội sàm sỡ tui cơ đấy.”
Nói dứt lời, hắn làm ngơ vẻ mặt lạnh lùng của ai kia, vuốt qua mái tóc rối bù rồi cứ thế trần truồng xốc chăn chui ra.
Lâm Vi sốc nặng.
“Cậu…cậu…cậu ngủ trần?”
“Pháp luật có cấm ngủ trần đâu.” Diệp Kính Văn hợm hĩnh khoe mình, tồng ngồng lượn quanh phòng ngủ rồi dừng trước mặt Lâm Vi ngó nghiêng, “Hơ? Anh thấy quần áo tôi đâu không?”
Lâm Vi nhìn hắn lạnh băng, “Trong tay cậu ấy.”
“Ừ nhỉ.” Diệp Kính Văn cúi đầu nhìn mớ áo quần trong tay, trộm cười rồi ngoan ngoãn ngồi trên giường mặc vào.
“Tác phong nhanh nhẹn lên chút, cơm nấu xong rồi, chỉ chờ mình cậu thôi đó.” Lâm Vi quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn hắn. Giữa ban ngày ban mặt dám cởi truồng đi tới đi lui trong phòng người ta, tên này đúng là kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vi-dich-vi-tieu/1533894/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.