Biên tập: Xiaorong
Chương mười chín
Dẫn sói vô nhà
Về đêm, đường phố sáng đèn.
Giữa đám người lại qua trước cửa KTV, Diệp Kính Văn mặc một cây đen, hoàn toàn hòa mình vào màn tối, nom y chang kị sĩ bóng đêm.
Hôm nay Chu Phóng không lịch sự như lần đầu gặp mặt, gã tùy tiện bận chiếc sơ mi đen, phanh ngực, quần bò rách thành mấy cái lỗ, lộ ra phần da thịt màu mật.
Còn đeo kính râm.
Chắc là mấy ngày nay bị đội săn ảnh theo đuôi đây mà.
Thoạt nhìn có chút chán chường.
“Vào thôi.” Diệp Kính Văn nháy mắt mấy cái, rồi đi thẳng vào KTV.
“Cậu tìm tôi là vì chuyện Lâm Vi chứ gì?” Chu Phóng theo kịp, trưng ra bản mặt cười tươi rói, “Thế mới nói có hoạn nạn mới thấy chân tình, Lâm Vi nhà ta đứng về bên tôi đấy nhé, có điều vì bài post vớ vẩn kia mà hai ngày nay ăn bao nhiêu giấm chua.”
Diệp Kính Văn cười đắng chát, “Anh ấy mắng tôi một trận.”
“Mắng, mắng cậu á?” Chu Phóng kinh ngạc.
“Ờ, vì anh, anh ấy mắng tôi té tát.”
Chu Phóng ho một tiếng, cười nói: “Vậy mới bảo, trong lòng Lâm Vi chỉ có tôi, tôi thấy cậu vẫn nên bỏ cuộc đi thôi.”
Diệp Kính Văn cười cười, nâng chén rượu đưa cho đối phương.
“Nhóc con không được uống bậy.” Chu Phóng cười ẩn ý, “Đủ mười tám tuổi chưa đó?”
“Tôi đâu còn là nhóc con nữa.” Diệp Kính Văn khẽ thở dài, “Tôi là đàn ông.”
“Phì há há há…” Chu Phóng ngang nhiên phun rượu, rồi ghé vào tai Diệp Kính Văn, tinh quái cười nói: “Thằng nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vi-dich-vi-tieu/1533892/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.