Năm giờ chiều, Dương Hàng, trợ lý của Dung Trình, mang theo thợ trang điểmtới khách sạn Thạch Hạ để tạo hình cho Thích Nam tham gia buổi tiệcthương vụ. 
Năm giờ rưỡi chiều, Thích Nam mượn cớ đói bụng, kêuquản gia đưa tới vài món đồ ngọt, gạt đám thợ trang điểm qua một bên,thảnh thơi đi uống trà chiều. Lúc này vì thợ trang điểm đang lựa chọn đồ trang sức đeo cổ cho cô, trong chớp mắt đã không thấy bóng người, hậnsao ban đầu không tịch thu mấy món đồ ngọt của cô cho rồi. 
Sáugiờ rưỡi chiều, Levi xong công việc ra về. Trước khi đi anh còn bị Thích Nam ân cần hỏi thăm đưa hết đồ ngọt của cô cho anh. Dưới sự phẫn nộ,anh tuyên bố từ nay về sau sẽ không bao giờ hầu hạ cô nữa, trừ khi DungTrình tự mình đến cửa mời. 
“Em thật sự nghi ngờ bản năng giớitính của anh ta.” Thích Nam suy đoán một cách ác độc. Sau khi thao thaobất tuyệt một hồi, cô quay lại nhìn Dung Trình đang lật tạp chí, nói“Dung Dung, sau này anh đừng bao giờ để ý đến anh ta nhé, nếu thật muốnnhờ anh ta chuyện gì thì bảo Dương Hàng đi là được rồi!” 
Dương Hàng đang đưa cà phê cho Dung Trình, nghe cô nói như vậy thì tay run lên, thiếu chút nữa phỏng tay mất rồi. 
Bảy giờ tối, Dương Hàng lái xe đưa Dung Trình và Thích Nam tới chỗ dạ tiệc, xuyên qua hơn nửa Minh Đảo, cuối cùng mới tới nơi. Lúc này, Thích Namchả còn hào hứng mong đợi dạ tiệc, đè lên người Dung Trình ngủ gần mộttiếng đồng hồ. May mắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vay-chung-minh-ly-hon/2392549/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.