Thích Nam chỉ mới xuống lầu một chút, khi trở lại thì đã thấy phòng bệnh cóthêm một người. Quay lưng lại với cô, bóng dáng của người ngồi bên cạnhgiường bệnh của Dung Trình nhìn rất quen thuộc. Hiển nhiên người đóchính là Tô Yên tới thăm bệnh.
Có lẽ là bởi vì đột nhiên nhớ tới lời nói của Dương Hàng, lúc Thích Namnhìn cô nàng một lần nữa, vẻ mặt không kìm được vẻ vi diệu. Cô nhìn chằm chằm sau lưng của cô ta, dường như muốn nhìn xuyên qua lưng để thấy rõmặt, muốn phân biệt có phải khuôn mặt này có mấy phần tương tự với mìnhhay không.
Cô nhìn chằm chằm một hồi thì thấy Tô Yên giơ tay lên, sau đó chần chừ đặt tay mình vào bàn tay của Dung Trình đang để bên ngoài chăn, làm ra bộdạng như bị đối phương cầm lấy…
Thích Nam không thấy được nét mặt của cô ta, nhưng tất cả động tác mờ ám nàyđều rơi vào trong mắt của cô. Cô hận không thể tự đâm mù cặp mắt củamình, bởi vì cô tuyệt đối không cố ý nhìn trộm tâm tư thiếu nữ của người ta.
Cô ngổn ngang một hồi, nghĩ mình nên thức thời lui xuống, hay là dậm chân mạnh thêm một chút để nhắc nhở cô nàng.
Đang do dự thì nghe tiếng bước chân vội vàng của y tá đi ngang qua truyền đến từ phía sau.
—— được rồi, đã có người làm việc cô muốn làm.
Tiếng bước chân là sự báo động rất tốt, đang si mê vuốt ve bàn tay của DungTrình, Tô Yên giật mình cứng đờ, nhanh chóng rút tay về. Cô nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vay-chung-minh-ly-hon/2392534/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.