Thích Nam đi tới phòng bếp tìm tòi, phát hiện cháo của mình còn chưa chínlắm, vì vậy cô lại từ từ đi ra. Lần này đi ngang qua phòng khác, côkhông lơ là Tống Dịch nữa. Cô đi đến bên cạnh Dung Trình, ngồi xuống đùi của anh như người không xương. 
“Tổng giám đốc Tống, Minh Đảo các người có phong tục sáng sớm gõ cửa ngườikhác à?” Cô ngồi trên đùi Dung Trình, mắt lướt một vòng chung quanh, xác định không có lễ vật rồi mới nói tiếp, “Còn tay không?” 
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra sự thân mật giữa cô và Dung Trình, đươngnhiên Tống Dịch cũng vậy. Ánh mắt anh ta u ám, mượn động tác cầm chéntrà lên để che giấu sự khác thường của mình. 
Hương trà lượn lờ, hơi nước mờ mịt. 
Anh ta thong thả uống một ngụm trà, lúc này mới giải thích: “Tôi không nghĩ tới việc tình cờ gặp phải Tổng giám đốc Dung, nhớ tới Tổng giám đốcDung rất có hứng thú với đề án khai phá khu vực phía Tây của Minh Đảo,lại nghe nói Tổng giám đốc Dung hợp tác với nhà họ Mạc không được thuậnlợi, cho nên có thể mượn danh nghĩa vô tình gặp mặt ở Lục Đảo mà mờiTổng giám đốc Dung hợp tác với Tống thị hay không? Bởi vì không rõ hànhtrình của Tổng giám đốc Dung, lại sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, cho nên lúc nàymới mạo muội quấy rầy.” 
Nghe vậy, Thích Nam không khỏi liếc mắt nhìn anh ta một cái, thầm nghĩ, mặcdù nửa người dưới của Thái tử gia Tống thị không đang tin cậy, nhưng anh ta không phải là một tên ngốc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vay-chung-minh-ly-hon/2392521/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.