Cuối cùng Tống Dịch cũng đến.
Lúc Thích Nam nhìn thấy anh ta, còn chưa kịp nghiêm túc chỉnh lưng anh tavề vấn đề thời gian thì ngược lại, anh ta đã lên tiếng, đưa ra yêu cầutrước.
Anh ta muốn nói chuyện với chỉ một mình cô.
Thích Nam nhịn không được: “Cũng chẳng phải là bí mật quốc gia…”
“Em có muốn biết hay không hả?” Tống Dịch miễn cưỡng giương mắt lên, chỉ một câu nói thôi đã khiến cô á khẩu không thể đáp trả.
Phải rồi, cô thật muốn biết.
Bởi vì phải cầu cạnh anh ta, cô không thể không cúi đầu: “Được rồi, có phải ngài nói, ngài muốn tới chỗ nào đó chỉ có hai chúng ta để nói chuyệnkhông hả?”
Vọng Giác rất hoang vu, tùy tiện một chỗ cũng có thể trở thành một nơi rấttốt để giết người diệt khẩu. Vì vậy lựa chọn nơi để nói chuyện riêngcũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Tống Dịch nhìn bốn phía xung quanh, chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọnđược một nơi yên tĩnh ngay cả sâu bọ cũng không thèm viếng thăm.
Thích Nam vừa nhìn thấy, khóe miệng méo sẹo, muốn mở miệng vài lần nhưng rốtcuộc cũng nhịn. Sau đó níu kéo Dung Trình, nghiêm trang dặn dò: “DungDung, nếu như em không trở lại đúng giờ, anh nhớ báo cảnh sát, đừng mộtmình đi tìm em. Em sợ có người thuận tay xử lý luôn cả hai chúng ta.”
Tống Dịch: “……”
Dung Trình không lên tiếng, im lặng không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là lúc ánh mắt của anh xẹt qua Tống Dịch, vẻ mặt lâu nay thiếu hụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vay-chung-minh-ly-hon/2392513/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.