Vào lúc Thích Nam đang nằm trên banh yoga suy ngẫm cuộc đời, gương mặt củaDung Trình xâm nhập vào trong tầm mắt của cô. Có lẽ cô duy trì tư thếmáu chảy nghịch dòng quá lâu, cũng có thể cô suy ngẫm cuộc đời quá chămchú, lúc mới vừa nhìn thấy khuôn mặt này, cô cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Cô hốt hoảng cho rằng mình sinh ra ảo giác, vì vậy cô không hề ngần ngại,gọi hình ảnh của người đã rời khỏi Minh Đảo mà vẫn không buông tha quấyrầy suy nghĩ của cô là yêu nghiệt, cũng như dữ dằn quát vào mặt đốiphương: “Yêu nghiệt, em nhớ anh!”
Dĩ nhiên Dung Trình không phải là ảo ảnh, anh phong trần mệt mỏi trở về,một khắc nhìn thấy người mà anh ao ước muốn gặp, được đối phương đập vào mặt một câu ‘nhớ anh’ kia, cũng đủ khuấy động tận cùng ngỏ ngách tráitim. Anh cảm thấy chỉ cần một câu đơn giản như vậy thôi, người nào cứngrắn cách mấy cũng sẽ mềm nhũn ra.
Vì vậy mà anh lộ vẻ cảm động, nhưng lại mở miệng nói theo kiểu cảm giác khó tin, “Nhớ nhiều không?”
Nhớ nhiều không?
Thích Nam trừng mắt nhìn, sau khi im lặng một hồi, cô nghiêm mặt hướng về phía anh nói: “Anh lại đây, em nói cho anh biết.”
Dung Trình nghe lời, nhích lại gần, Thích Nam vẫn không hài lòng, cô cong môi: “Anh khom người xuống.”
Dung Trình phối hợp với mệnh lệnh của cô, khom người xuống.
Thích Nam rất hài lòng với sự phối hợp của anh, đợi đối phương rơi vào phạmvi vòng tay của mình, giang hai tay ra, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vay-chung-minh-ly-hon/2392503/chuong-28-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.