Thích Nam chỉ muốn nhờ Dung Trác gọi xe cho mình, không ngờ lúc xuống lầu thì gặp được cậu ta. Dường như giờ phút này, vị huynh đệ Lạt Điều của côkhông có chút lòng tin nào đối với cô. Ấy vậy mà cô còn giở chút thủđoạn ngây thơ của học sinh cấp một.
“Cậu định bỏ nhà ra đi thật à?”
Thích Nam ra vẻ rất nghiêm túc, gật đầu: “Bù lại niềm tiếc nuối lúc còn bé.”
Khóe miệng Dung Trác co quắp: “Có ai lại mang việc không thể bỏ nhà ra đi thành tiếc nuối!”
Thích Nam không muốn tranh luận với cậu ta, phun ra hai chữ ‘quán bar’. Sauđó lại không biết nghĩ tới điều gì, cô rút từ từ trong bóp tiền ra mộttờ giấy bạc mới toanh, rất có kiểu cách, nhét vào trong cổ áo của cậuta, lời ít ý nhiều: “Tiền boa.”
Dung Trác: “…..”
Tờ giấy bạc treo trước ngực dường như cười nhạo anh giá rẻ, cậu ta giựt nó xuống nhé vào trong túi quần, mặt giận dữ: “Ít ra phải cho nhiều thêmmột chút chứ!”
Nói xong, nhìn thấy tư thế của Thích Nam giống như chuẩn bị móc tiền ra đưa tiếp, cậu ta lập tức rụt người lại trên ghế tài xế: “Đừng nói cho chúÚt biết mình dẫn cậu đi!”
“Ừ, không nói.” Thích Nam đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, cô không nói Dung Trình cũng sẽ đoán ra.
Một đêm này, dưới sự trợ giúp của huynh đệ Lạt Điều, cô an toàn bỏ trốnthành công. Cô tắt điện thoại, ngủ lại khách sạn một mình.
Tỉnh dậy, bên giường của cô lại im hơi lặng tiếng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-vay-chung-minh-ly-hon/2392445/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.