Ánh trăng như sươngmờ, gió lướt qua mặt nước. Mặt hồ gợn sóng dồn dập, ánh đèn rêu rao.Trong hành lang dài có cung nhân cầm đèn đi qua, từ xa nhìn lại, sángnhư đom đóm, liên tiếp xẹt qua phá vỡ bóng đêm.
Hoa Mộc* thấpthoáng rơi, đường mòn đá cuội loang lổ ánh sáng, từ xa nghe thấy dòngnước chảy róc rách, Vị Vãn theo tiếng chậm rãi mà đi, trước mắt là hònnon bộ trùng điệp, im lặng ở dưới ánh trăng, chỉ có không biết tiếngnước chảy từ chỗ nào đưa tới, lẳng lặng chảyxuôi.
(*Hoa mộc hay cây mộc, mộc tê, quếhoa (tên khoa học: Osmanthus fragrans) là loài thực vật bản địa của châu Á, từ đông Himalaya đến Hoa Nam (Quý Châu, Tứ Xuyên, Vân Nam),ĐàiLoan, nam Nhật Bản.)
Ngồi xuống trên một tảng đá ở bên suối, ngửa đầu nhìn trăng tròn treo cao.
Hôm nay là Trung thu, rời khỏi Mạc Bắc đến Kinh Thành đã tròn cả một tháng. Trăng tròn người đoàn viên sao? Đây đối với nàng mà nói thật sự là ngày lễ không có ý nghĩa gì.
Khi còn bé gia đình tổ chức tiệc TrungThu gần như khó được nhìn thấy phụ thân, quan viên lớn nhỏ nối liềnkhông dứt đến bái phỏng, nàng chỉ nhớ rõ buổi tối trở về phòng nghỉngơi, phòng đã chất đầy các thức hiếm quý.
Hiện giờ nghĩ đến, tình cảnh đông như trẩy hội kia là điềm báo Hàn gia diệt vong.
Lại sau này nghỉ lễ với Tuyên Dương, thời điểm năm thứ nhất nàng còn cóchút khiêm tốn và khiếp đảm khi ăn nhờ ở đậu, chỉ im lặng không tiếngđộng nhìn những bóng vàng thay đổi liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-van/2148836/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.